Truyện Ngắn

Hãy Thắp Cho Anh Một Ngọn Đèn
Submitted by Thu Nga Do on Tue, 03/30/2010 - 09:17.Kịch Đời Sống Vẫn Trôi
Submitted by Thu Nga Do on Tue, 03/30/2010 - 09:08.KHÔNG ĐẦU HÀNG GIẶC
Submitted by Thu Nga Do on Tue, 03/30/2010 - 08:56.“Di Tản Chiến Thuật”
THIÊN THẦN HÓA ÐÁ
Submitted by Thu Nga Do on Sun, 03/28/2010 - 11:16. Chiếc đồng hồ treo tường gõ đúng ba tiếng. Ðã ba giờ đêm, mà bài luận văn của tôi vẫn chưa có chữ nào. Kỳ thật! Chữ nghĩa chạy trốn đâu hết cả rồi? Tôi loay hoay tìm chữ, nuôi ý và dựng chuyện, nhưng nhất định không viết được gì. Kỳ cục! Mọi khi ngồi trước bàn học, là tâm trí tôi bay bổng, ý tưởng tôi lai láng, suối văn tôi dào dạt, bao nhiêu là chữ nghĩa thi nhau nhẩy ùm trên trang giấy. Thế mà hôm nay...
Hình ảnh chiếc chăn dầy thật dầy, trên tấm nệm êm thật êm, đã có lúc cám dỗ tôi rằng nếu bây giờ mà được lăn trên tấm nệm và được quấn mình trong chiếc chăn dầy kia thì thật là hạnh phúc, thật là thú vị, thật là thần tiên! Nhưng hình ảnh hắc ám vừa mập vừa lùn của cô giáo với đôi mắt cú vọ tròn như hai chiếc đèn xe hơi, với mái tóc quăn tít trên cái đầu hơi lớn, chiếc mũi to, đỏ như quả nho. Và... và trời ơi, bộ ngực của cô thì dễ sợ, vì nó đồ sộ như một tòa buyn-đinh và rung rinh như một con sứa khổng lồ thời tiền sử ngoài biển!
Tưởng tượng có một cơn động đất nào đó – như ở Haiti chẳng hạn – tôi bị cô ngã đè lên, chắc chết quá! Nhất định tôi không thể nào xô cô ra được. Nhất định nằm ở bên dưới, tôi cũng không nhúc nhích được. Ngộp thở vì bị chiếm hết không khí! Nhất định tôi không thể nào lật úp cô xuống để thoát ra được
THỜI SỰ TRONG TUẦN – MAR 27
Submitted by Anonymous on Sat, 03/27/2010 - 17:16.ĐẠO LUẬT CẢI TỔ Y TẾ
Các tranh cãi về dự luật cải tổ y tế kể như đã kết thúc sau khi Quốc Hội Hoa Kỳ hôm thứ Sáu 26/03/2010 đã thông qua phần sửa đổi một số nội dung trong dự luật được tổng thống Barack Obama từng ký ban hành hôm thứ Ba đầu tuần. Bà chủ tịch Hạ Viện Nancy Pelosi công bố kết quả bỏ phiếu 220 trên 207 và phó Tổng Thống Joe Biden cho biết Thượng Viện cũng đã bỏ phiếu thuận 56 trên 43. Trong phần sửa đổi này, các nhà làm luật đã bàn cãi và đồng thuận chuẩn chi $250 triệu trong vòng 5 năm cho các chương trình của tiểu bang nhằm ngăn chặn trẻ vị thành niên mang thai và các chứng bệnh truyền nhiễm qua đường tình dục. Được biết, trong thời của cựu tổng thống George Bush, các chương trình tiết chế tình dục được tài trợ trên $100 triệu mỗi năm trực tiếp từ các quỹ liên bang và khoảng $50 triệu mỗi năm qua ngân sách liên bang dành cho các tiểu bang. Một số người chống đối cho rằng, không có lý do gì lại tiếp tục giữ lại các chương trình này vì có nhiều bằng chứng cho thấy nó không được hữu hiệu lắm.
Thứ hai là Quốc Hội sẽ hoàn trả $250 trong năm nay cho các cụ bị rơi vào kẽ hở của chương trình thuốc của Medicare và dự trù sẽ lấp khoảng trống này vào năm 2020. Phần sửa đổi còn cắt bớt $60 tỉ từ chương trình Medicare,
Đời Sống Vẫn Trôi
Submitted by Thu Nga Do on Wed, 03/24/2010 - 09:46.BÔNG HOA TRONG VƯỜN HOA
Submitted by Thu Nga Do on Wed, 03/24/2010 - 09:42. Không biết tại sao tôi lại chọn thị trấn nhỏ bé - không có ngã tư và không có đèn xanh đèn đỏ - để làm nơi chốn hẹn hò với chàng? Và cũng không biết tại sao chàng lại chọn tôi - một cô bé mười chín tuổi ố làm người tình đầu tiên để biến chàng thành đàn ông? Ðể rồi sau đó, chúng tôi không bao giờ là vợ chồng, dù đã gắn bó với nhau cả hai ba năm dài nồng nàn, say đắm. Bởi vì sau đó, chàng đã nhởn nhơ rong chơi và độc thân suốt quãng đời còn lại. Còn tôi. Chả làm vợ ai, chẳng chung sống với ai cho thành đôi thành cặp cả. Tóm lại, chúng tôi mãi mãi là hai con đường song song, cùng đi về một hướng, cùng thấy nhau, cùng gặp nhau, nhưng không bao giờ ráp lại với nhau thành cặp cho đến cuối đời.
Tôi chỉ là người tình nhỏ bé của chàng - nhỏ về tuổi đời và bé về vóc dáng - so với những người tình khác của chàng. Những người kia, kẻ thì cao lớn về nhân dáng, người thì oai vệ về sự nghiệp trong xã hội. Còn tôi, cho đến ngày chàng giã từ cõi thế, tôi vẫn chỉ là một cô bé tóc thắt bím, đứng bậm môi, cố giữ cho tiếng khóc không bật ra trước linh cữu của chàng. Tôi thầm nhủ, thay vì đọc lời kinh cầu nguyện: