Ngậm Ngùi Hương Xưa

Printer-friendly versionPrinter-friendly version

Noel huyền diệu
 
Hắn ăn thêm một muỗng cháo gà từ trong cái bình giữ ấm. Vị nóng của cháo làm hắn cảm thấy dễ chịu. Mấy hôm nay hắn không được khỏe. Hắn đã tự nấu cho mình một nồi cháo gà. Nghe nói cháo gà rất tốt khi bị khó ở trong mình. Hắn hững hờ nhìn những đợt bông tuyết tiếp tục rơi ở ngoài trời. Tuyết trắng xóa. Tuyết phủ dầy trên bãi cỏ đã ngã màu vàng trước cửa cây xăng. Hắn nghĩ, chắc phải đóng cửa sớm thôi. Nhân viên đã về hết rồi, chỉ còn một mình hắn trong tiệm tạp hóa nhỏ, nằm gần một khu chung cư, bên kia đường, những tiệm nho nhỏ, hình như cũng vắng khách và có tiệm thì chắc đã đóng cửa rồi. Hắn làm việc ở tiệm này cũng khá lâu. Hắn hầu như quen mặt với tất cả khách hàng lui tới trong tiệm. Những người Mỹ Ðen thân thiện gọi hắn là ‘’Old Chinese man’’. Hắn chỉ cười dễ dãi, không buồn đính chính làn mình không phải người Tàu.
 
 Cả nguyên ngày hôm nay, hắn đã đáp lễ không biết bao nhiêu lần câu ‘’Merry Chistmas!’’. Ai cũng có vẻ hối hả, mua, trả tiền, leo lên xe, rồ máy. Hắn thì không có gì để phải hối hả cả mà trái lại,  mắt hắn lại  có vẻ bồn chồn bứt rứt, hắn như có vẻ chờ đợi ai thì phải. Nhưng chiều đã xuống, bóng tối đã tràn lan mà sự mong đợi của hắn hình như không được đáp ứng, cho nên hắn mới quyết định đóng cửa để ra về.
 
Hắn quét ánh mắt một vòng. trong tiệm. Ðèn điện nhấp nhánh khắp nơi. Noel thật sự đã hiện diện. Một mùa lễ Giáng Sinh nữa, cũng buồn và cũng cô đơn nơi xứ lạ. Trong những giờ phút cuối năm, ai cũng có vẻ rộn ràng và hình như họ cố gắng chạy đua với kim đồng hồ. Hắn thầm nghĩ, người ta có gia đình, bà con, họ hàng, thân thuộc nên họ mới  vội vã đi mua cái này, đi sắm cái kia cho giây phút đoàn tụ với gia đình. Còn hắn, một mình đơn độc, hè qua, thu tới, đông sang rồi xuân lại thì cũng vậy thôi. Một mình thì mùa nào cũng như mùa nấy. Mùa hè, hắn ngắm thiên hạ bận áo quần cũn cỡn đi bơi, đi cắm trại, đi nghĩ hè, mùa thu nhìn những cô gái chưng diện áo quần sang trọng, còn mùa đông rét mướt, người ta ấm cúng trong những căn nhà lộng lẫy, cửa đóng then cài, và ngày nay,  người ta rộn rịp đón chào ngày Chúa ra đời bên cạnh những người thân thương trước lò sưởi ấm cúng..
 
Mặc dù không có đạo và cũng không có ai để cùng ăn mừng Noel, nhưng không khí thiên hạ nô nức ngay trong iệm tạp hóa, ở trước là cây xăng, hắn cũng cảm thấy nôn nao. Chiều đã xuống. Buổi chiều Noel vắng khách. Người ta lo sửa soạn bữa ăn tối cho gia đình, không còn nhiều người đi ra đường nữa. Lúc trưa, tiệm cũng rất đông người, họ mua những món hàng một cách vội vã, như thể ‘’năm cùng tháng tận’’,  nhưng bây giờ thì vắng ngoe. Ai ai cũng có gia đình nên giờ phút này, chắc không ai đi ra đường làm gì nữa, chỉ có hắn, vẫn còn loay hoay, chưa chịu về nhà. Hắn chợt ngậm ngùi thấy mình thật cô đơn, không có người thân thuộc, đón Noel trong một tiệm tạp hoá vắng ngoe. Hắn chợt nhớ đứa em gái mới gởi thơ xin hắn 1,000 để mở tiệm làm ăn, thằng em họ cũng xin 2,000 để mua một cái xe honda để chở khách, gọi nôm na là ‘’honda ôm’’. Bà Thím cũng đã 70 tuổi xin vài trăm mua thuốc uống v...v...
 
Hắn đi rảo một vòng quanh chỗ chưng bày đồ chơi cho con nít. Nào là xe hơi, tàu thủy, xe điện, trò chơi điện tử, đèn đuốc nhấp nháy, tiếng còi xe lửa, âm thanh quảng cáo các món đồ chơi cho con nít chạy bằng pin v...v...hắn chợt ngậm ngùi nhớ lại thời thơ ấu của hắn, không có một món quà cho ra hồn. Mẹ hắn nghèo, bán rau trái ngoài chợ, tiền lời chỉ đủ để đong gạo. Vậy mà mẹ hắn đã tần tảo lo cho hắn ăn học thành tài, mẹ hắn nói, khi hắn thành tài, hắn có thể lo tiếp cho mấy đứa em. Ba hắn đã mất từ lâu. Khi hắn lớn khôn, hắn phải thay cha, thay mẹ mà săn sóc đàn em.  Hắn nhớ những ngày mưa, lụt, mẹ hắn không bán được rau, không đủ tiền đong gạo, mấy mẹ con phải ăn cháo vài ngày. Bụng hắn tới đêm kêu rồn rột. Mẹ hắn thương tình, ngồi dậy mò mẫm trong chạn được mấy củ khoai lang, luộc lên cho hắn đở đói, đứa em gái út ngửi được mùi khoai, cũng giậy đòi ăn. Hắn thương em, nhường hết cho em. Ngày hắn tốt nghiệp tú tài I, mẹ hắn già hẳn đi. Hắn bươn chãi xin việc dạy kèm tại gia để có tiền tiếp tục học nốt cái tú tài II. Mẹ hắn vừa mới sung sướng thấy con đỗ đầu thì tới lúc hắn phải lên đường, tòng quân, nhập ngũ. Ra trường, hắn được đưa đi Bộ Binh, tối ngày hành quân giết giặc. Mẹ hắn phải cạo đầu 3 lần để cầu nguyện cho con mình sớm được bình an trở về bên mẹ.
 
Rồi theo vận nước tối đen, đời hắn đã trải qua 10 năm đen tối trong trại tù Cộng Sản. Khi hắn ra khỏi tù thì mẹ hắn cũng đã qua đời. Hai  đứa em, học hành đang dở dang, phải bỏ học. Hắn phải làm đủ nghề để có thể nuôi mình và nuô em thật cơ cực... Quảng đời quá khổ để mỗi khi nghĩ đến hắn còn cảm thấy hãi hùng.
 
Nhớ tới em gái, hắn lại nhìn ra ngoài có vẻ bồn chồn, hắn đang chờ vóc dáng nhỏ nhắn của một cô bé người Mỹ mà hắn mới gặp cách đây 2 ngày, ngay trong tiệm này vào buổi chiều.  Hắn ngạc nhiên vì không hề thấy cô bé này bao giờ. Hắn đoán cô bé ở gần đây, bên trong mấy căn chung cư nghèo gần đây. Cô bé thò tay vào trong túi áo jacket lôi ra một mớ tiền cắc, đặt xuống sàn, rồi lại moi ra thêm nữa. Hắn thấy cô bé đếm những đồng tiền một cách cẩn thận. Cô đếm đi, đếm lại nhiều lần, cuối cùng cô có vẻ thất vọng, bỏ tiền lại vào túi và cầm con búp bê lên nhìn ngắm và lật ngược con búp bê lại, nhìn vào giá tiền dán ở dưới chân con búp bê. 
 
Thấy tiệm cũng đang thưa khách, và cũng tò mò, hắn bước lại gần cô bé. Cô bé tóc vàng đang đứng ngắm con búp bê một cách say sưa, cô bé không hề biết có sự hiện diện của hắn bên cạnh. Cô bé khoảng chừng 8, 9 tuổi có thể nhỏ hơn, cũng có thể lớn hơn, cô mặc một chiếc quần jean có vẻ cũ kỹ, không biết cô bận áo gì ở trong nhưng bên ngoài là một chiếc áo jacket màu tím nhạt cũng cũ như chiếc quần. Tóc cô vàng óng ánh dưới những chiếc đèn Noel lập lòe. Hắn theo ánh mắt của cô bé, cũng nhìn con búp bê đang chưng trên chiếc kệ bừa bãi đồ chơi. Con búp bê có làn mi thật dài, chiếc miệng đỏ đang cười chúm chím. Con búp bê cũng có mái tóc bạch kim dài tới thắt lưng như của cô bé. Con búp bê đẹp thật. Hắn lại ngậm ngùi nhớ tới đứa em gái của hắn của thời kỳ còn thơ ấu. Em hắn thèm thuồng một con búp bê biết nhắm mắt, mở mắt, con búp bê biết khóc, biết cười mà mỗi mùa Noel anh em hắn thấy chưng bày trong một tiệm tạp hóa sang trọng nơi thành phố hắn cư ngụ. Hắn chỉ có một đứa em gái nên hắn rất thương em, hắn đã từng mơ ước, khi lớn lên, làm có nhiều tiền, hắn sẽ mua cho em gái một con búp bê thật đẹp để thấy em gái nở một nụ cười sung sướng trên môi. Nhưng sự mơ ước của hắn cũng đã không bao giờ trở nên sự thật. Cho tới bây giờ, em hắn vẫn nghèo đói và đang đau bệnh nơi quê hương, còn hắn thì đang lưu lạc nơi xứ người.
 
Hắn hỏi cô bé:
 
--Cháu thích con búp bê đó lắm hả?
 
Cô gái giật mình, nhìn hắn:
 
--Vâng.
 
Cô nhoẻn một nụ cười và hỏi:
 
--Con búp bê đẹp quá hả ông? ông có thấy như vậy không?
 
Hắn cầm con búp bê lên và nói:
 
--Ðẹp thật. Bộ cháu thích lắm hả? cháu muốn mua phải không?
 
Cô bé có vẻ ngần ngừ:
 
--Phải. Cháu muốn mua nó lắm nhưng cháu không nghĩ là cháu...
 
Cô bé nói xong đặt con búp bê xuống. Hắn nhỏ nhẹ:
 
--Cháu muốn mua nhưng không đủ tiền phải không?
 
Cô bé mở to mắt như có ý hỏi:’’tại sao ông biết’’, rồi cô nói:
 
--Chắc cháu phải để dành thêm một thời gian nữa mới có đủ tiền mua, nhưng sợ không kịp.
 
--Vậy sao? nhưng không kịp gì hả cháu?
 
Hắn thấy một thoáng buồn hiện lên trong đôi mắt màu xanh thẫm của cô bé:
 
--Cháu sợ không kịp vì...vì mẹ của cháu sắp gặp em cháu rồi mà chờ thì không biết bao giờ cháu mới để dành cho đủ.
 
--Mẹ cháu gặp em cháu ở đâu?
 
--Mẹ cháu đau nặng lắm, nghe ông ngoại nói, bác sĩ bảo mẹ sẽ lên thiên đàng, mà lên thiên đàng thì mẹ sẽ gặp em cháu. Nó lên thiên đàng năm ngoái ông ạ.
 
Tim hắn xao xuyến. Hắn cầm con búp bê lên nhìn vào cái giá tiền nhỏ có ghi: 9 đồn 99 cent Hắn nhìn cô bé một cách thương cảm. Một bàn tay của hắn đang để trong túi quần. Những ngón tay của hắn đang chạm vào những đồng bạc giấy và bạc cắc đang lẫn lộn với nhau. Hắn ôn tồn hỏi cô bé:
 
--Tôi chắc cháu có đủ tiền đó, cháu đếm lại thử coi.
 
Cô bé nói:
 
--Dạ không đủ đâu, con búp bê này 9 đồng 99. Cháu đếm rồi, cháu chỉ có 8 đồng thôi.
 
Hắn ôn tồn:
 
--Cháu cứ đếm lại thử coi, tôi giúp cho.
 
Cô bé lôi tiền ra và đếm. Hắn nói:
 
--Tôi giúp cháu nhé?
 
Cô bé không ngần ngại, đặt số tiền vào tay hắn. Toàn là tiền cent. Vài đồng rớt khỏi tay hắn, rơi xuống sàn nhà. Cô bé cúi xuống lượm tiền và nói ‘’sorry’’.  Hắn kín đáo lôi thêm một mớ tiền bạc cắc từ trong túi ra và cũng một cách kín đáo, hắn nhập chung với số tiền của cô bé đưa. Hắn giả bộ đếm tới, đếm lui rồi reo lên:
 
--Thấy chưa! tôi nói cháu phải đếm lại mà vì chẳng những cháu có đủ, mà con dư nữa nè.
 
Nét mặt cô gái tươi lên:
 
--Thiệt sao? ông nói thật hả?
 
--Cháu có đến 12 đồng lận. Dư sức thấy chưa. Cháu tới đây tính tiền rồi đem về cho mẹ liền nhé.
 
Cô bé nét mặt hân hoan đi đến quầy hàng với hắn. Hắn cẩn thận bỏ con búp bê vào một bao giấy, đưa cho cô bé và đưa thêm vài đồng bạc cắc và nói:
 
--Cháu còn dư cả gần một đồng lận nè. Cháu về ngay để đưa mẹ cháu liền để mẹ đưa em cháu cho kịp Noel nghe.
 
Cô gái cầm gói giấy và nói:
 
--Cảm ơn ông, vậy là cháu đếm sai hả? Mẹ cháu chắc sẽ vui lắm và em cháu chắc cũng sẽ rất vui đó ông.
 
Hắn nhỏ nhẹ:
 
--Tôi cũng mong như vậy. Khi nào mẹ cháu đi thăm em gái cháu, nếu có thể cháu cho tôi biết nhá.
 
Cô bé gật đầu:
 
--Dạ vâng. Ông ngoại nói mẹ có thể đi thăm em của cháu trước Noel đó ông.
 
Cô bé đi nhanh ra cửa. Hắn ngẩn ngơ vì đã quên hỏi cô bé, cô ở đâu, sao lại đi một mình. Hắn cũng sợ cô không được an toàn khi đi một mình ra đường như vậy. Nhưng hắn cũng nhớ ra, tiệm xăng của mình đang ở gần khu chung cư nghèo. Những trẻ em thiếu niên vào tiệm một mình mua bánh, kẹo, nước uống cũng nhiều lắm, đâu có sao!
 
Ðã 2 ngày trôi qua rồi, không thấy cô bé trở lại. Hắn nghẫm nghĩ không biết mẹ của cô bé đã qua đời chưa? Không biết bà bị bệnh gì và đứa em gái của cô bé không biết tại sao cũng đã chết? Hắn nhìn qua cửa một lần nữa. Ngoài sân bây giờ thật sự đã vắng ngoe. Khách vào tiệm cũng đã hết, mà khách đổ xăng cũng không còn. Tuyết đã ngừng rơi nhưng không gian đã trắng xóa với một lớp tuyết dày. Hắn tiến đến cửa tính xoay tấm bảng có chữ ‘’open’’ ra chữ ‘’closed’’ thì hắn thấy một người đàn ông đang tiến vào. Người đàn ông co ro trong chiếc áo lạnh cũ kỹ màu đen, bạc thếch. Ông ta bước vô tiệm. Nét mặt người đàn ông trắng bệch vì lạnh.  Hắn biết chung quanh đây, có nhiều người vô gia cư mà hắn thỉnh thoảng đem thức ăn, thức uống cho họ, có lẽ ông ta cũng vậy. Ông chào hắn:
 
--Tôi biết ông sắp đóng cửa tiệm, nhưng...tôi ...tôi lạnh quá..
 
Hắn vội nói:
 
--Không sao. Vô đây đi. Tôi không có gì phải vội lắm.
 
Người đàn ông mặc áo đen nhìn hắn một cách biết ơn. Hắn cũng nhìn ông ta. Ông ta có vẻ ốm yếu và co ro. Chiếc áo lạnh của ông rách nhiều chỗ. Hắn thấy môi ông ta tái nhợt vì lạnh. Tội nghiệp. Tuy cũng đã mệt mỏi, nhưng thấy ông già lạnh lẽo, đáng thương, hắn niềm nỡ chào. Người đàn ông đưa tay phủi những hạt tuyết từ trên đầu xuống đất. Ông ta nhìn hắn. Mắt ông màu xám, thật đục.  Hắn đưa cho người đàn ông bình đựng cháo. Cháo còn khá nhiều, hắn vồn vã:
 
--Trời lạnh quá phải không ông. Tôi có cháo nóng, ông dùng một tí cho ấm bụng nhé.
 
Người đàn ông đưa tay gãi vào gáy và cầm lấy:
 
--Ồ! cảm ơn ông, ông tử tế quá.
 
Hắn đi lại cái quầy nước và cà phê, rót ra một ly còn khá nóng đưa cho người khác lạ:
 
--Ðây, cà phê còn khá nóng, ông uống đi. Sao giờ này ông còn ở ngoài đường? không về đón Noel à?
 
Người đàn ông không ngần ngại cầm tách cà phê. Hắn mỉm cười nhìn người đàn ông thì bên ngoài có tiếng nổ chát chúa. Hắn mở cửa nhìn ra và thấy bóng một bóng người vừa ngã xuống. Hắn mở cửa chạy vội ra ngoài. Bên cạnh chiếc xe cảnh sát là một thân thể một nhân viên công lực nằm trên tuyết. Hắn nghe người cảnh sát thì thào:’’cứu tôi ! xin cứu tôi’’. Hắn đỡ người cảnh sát lên, và hì hục đem ông ta vào tiệm để ông ta ngồi ngã người trên chiếc ghế cũ, gần quầy cà phê, cúi xuống xem xét vết thương trên vai đang chảy máu. Chà! máu ra hơi nhiều. Hắn vội quơ một chiếc áo vừa giặt xong để ở dưới quầy, chặn vào vết thương, viên cảnh sát rên một tiếng đâu đớn, mặt nhăn lại. Hắn nghĩ:  phải băng bó ông ta rồi kêu xe cứu thương mới được. Hắn dùng cái duct tape trên quầy, băng tréo qua, tréo lại trên vai, xuống nách bọc lên nhiều lần trên lần chiếc áo cũa hắm mới đặt lên để máu không chảy ra nữa. Hắn làm việc một cách hối hã và quên hẳn người đàn ông nghèo đói mặc áo áo đen,  hắn mới tiếp lúc nãy, có thể người đàn ông đã đi rồi.
 
Người cảnh sát nhìn hắn một cách biết ơn, ông ta mệt nhọc nhắm mắt lại, chờ hắn đi lại quầy gọi điện thoại. Khi hắn trở lại, người cảnh sát nói:
 
--Anh can đảm lắm, anh không sợ tên cướp còn lãng vãng đâu đây sao? Ðáng lẽ anhkhông nên bước ra ngoài để cứu tôi như vậy.
 
Hắn nở một nụ cười kiêu hãnh:
 
--Tôi là một cựu quân nhân mà, tôi không bao giờ để cho một người bị thương nằm chờ chết như vậy.
 
Nụ cười của hắn chưa tắt trên môi thì một luồng gió lạnh ùa vào, bóng một người đàn ông mặc một chiếc áo da cũ, ông ta khá già,  đá mạnh  cái cửa, bước vào với một cây súng trên tay, ông ta nói:
 
--Giơ tay lên! cả hai giơ tay lên và đưa tao tất cả tiền đây! nếu không tao bắn!
 
Tim hắn đập nhanh, nhưng trí óc làm việc cũng không kém lanh lẹ. Hắn nhìn ông già. Ông ta không có vẻ gì là một tên cướp. Nét mặt ông có vẻ hiền lành là khác. Mắt ông trỏm lơ. Bộ râu khá rậm. Giọng ông ta khào khào làm ra vẻ hung dữ.  Hắn hít một hơi dài và nói:
 
--Bác ơi! Noel mà bác, bác cần gì cứ nói, tôi sẽ làm theo, đừng nên cầm súng như vậy, lỡ có chuyện gì xảy ra thì mệt lắm, có cả ông cò ở đây nè... bác nầy cần gì, mình giúp liền, đúng không ông cò? bác không cần phải dùng súng bác ơi!.
 
Người đàn ông nói trong khi hàm răng cắn chặt, có lẽ vì lạnh:
 
--Câm mồm! có đưa tiền hay không?
 
Người cảnh sát cố ngăn cơn đau, đưa tay vào báng súng. Hắn nhìn thật nhanh tình thế, hắn giơ tay ngăn vị cảnh sát và nói:
 
--Khỏi cần phải xử với nhau bằng súng ống. Tôi nói với bác, bác cần tiền thì tôi có tiền đây, không nhiều, nhưng có thể giúp bác trong cơn túng quẫn há.
 
Hắn moi hết trong túi ra những tờ giấy bạc. Hắn đưa cho ông già cầm súng:
 
--Tôi chỉ có bao nhiêu thôi, bác cầm lấy nghe. Bác đưa cháu cây súng đi mà. Tay bác đang lạnh lắm phải không?
 
Mắt người đàn ông như tối đi, ông ta run run cầm lấy số tiền trong tay hắn, bàn tay kia nới lỏng trên báng súng. Hắn nhanh nhẹn, vươn tay ra chụp  ngay cây súng của người đàn ông già. Ông già rên một tiếng nho nhỏ trong cổ họng, chân ông ta khụy xuống nền nhà. Hắn đỡ ông già lên ngồi chiếc ghế bên cạnh sau khi đưa cây súng cho viên cảnh sát. Ông già úp mặt vào hai tay vài giây rồi ngước lên nhìn hắn và người cảnh sát, giọng ông ta như khàn đục:
 
--Xin lỗi. Tôi xin lỗi. Tôi biết tôi không nên làm như vậy. Nhưng con gái tôi đau nặng, chắc không qua khỏi đêm nay. Tôi cần một mớ tiền lo cho công việc nhà. Tôi còn đứa cháu nhỏ, nó cần thức ăn và quà Noel...các ông thông cảm....
 
Ông già nhìn viên cảnh sát đang ngồi thở dốc vì vết thương, năn nỉ:
 
--Ông cảnh sát, tôi xin lỗi đã lỡ tay bắn ông, tôi không có ý định đó...
 
Ông già ngưng bặt. Mọi người nghe tiếng còi xe cảnh sát hú lên rồi tiếng xe cứu thương. Hai người cảnh sát bước vô, thấy viên cảnh sát đang ngồi dựa ngữa trên ghế, họ hô to:
 
--Ai làm chuyện này? George? are you OK?
 
Viên cảnh sát bị thương, tên George, gật đầu. Một người cảnh sát tiến đến bên ông già bận áo da, đôi lông mày viên cảnh sát nhíu lại. George mệt nhọc nói:
 
--Tên bắn tôi chạy mất tiêu rồi. Hắn quăng súng lại. Hai người này đã cứu tôi.
 
Hắn tiếp lời George:
 
--Tên đó chạy nhanh quá. Tôi tính chạy theo nhưng hắn đã biến mất. Trời thì đang tuyết, tôi có chạy theo cũng không chạy nổi.
 
Viên cảnh sát đang đứng cạnh George nói:
 
--Anh không nên đuổi theo như vậy. Anh báo với tụi tôi đủ rồi. Anh chạy theo rất nguy hiểm.
 
Nói xong, họ giúp những người y tá chuẩn bị đem George ra xe. George nói với ông già bận áo da, người đã bắn mình trọng thương,  bằng một giọng mệt nhọc nhưng ôn tồn:
 
--Bác đi về gấp nhé. Merry Christmas!
 
George cũng giơ tay yếu ớt vẫy hắn và nói:
 
--Thank you very much for everything! Merry Christmas! See you.
 
Chờ cho xe cứu thương hú còi, chạy biến đi trong biển tuyết cùng với xe của hai người cảnh sát, hắn bảo ông già mặc áo da chờ hắn một lát rồi hắn  đi vội lại quầy hàng, moi hết tất cả những số tiền trong đó. Hắn thoáng nhớ tới những món tiền mà em gái hắn, đứa em họ và người thím mới viết xin trong thơ. Hắn lắc đầu chặc lưỡi ‘’tính sau’’. Hắn đem tiền lại cho ông già đang ngồi run rẩy, bất an chờ hắn. Hắn cầm tay ông, đặt vào đó số tiền cuối cùng và nói:
 
--Bác đem số tiền này về, lo cho con gái bác và mua quà cho cháu bác. Nhưng cháu ngoại của bác có phải là đứa con gái tóc vàng tới lưng, có đôi mắt màu xanh da trời phải không?
 
Người đàn ông nhìn hắn ngạc nhiên, mắt ông long lanh lệ:
 
--Ông có gặp con Lucia sao?
 
Hắn gật đầu:
 
--Phải! tôi có gặp Luica khi cô bé mua con búp bê để gởi mẹ đem lên thiên đàng cho đứa em gái.
 
Nước mắt ông già, chảy dài xuống má:
 
--Phải. Nó đó ông. Tôi bảo nó để con búp bê lại chơi, nhưng nó nhất định muốn mẹ nó mang theo cho con Elizabeth, trong khi nó không có món đồ chơi nào trong ngày Giáng Sinh cả!
 
Vai ông già run lên và trước mắt hắn, mọi vật cũng mờ đi. Hắn đỡ ông đứng lên, vỗ vào vai ông:
 
--Ông cẩn thận về nhà liền để gặp con gái và cháu Lucia cho kịp. Merry Chirtmas!
 
Nhìn ông già lầm lũi đi ra ngoài. Sự xúc cảm làm đầu hắn lâng lâng như uống rượu. Một tiếng động làm hắn vội vàng quay lại. Người đàn ông vô gia cư, mặc áo đen, đã hiện ra trước mặt hắn lúc nào không hay. Nét mặt ông ta hình như sáng hẳn lên, không còn vẻ lạnh lẽo, đói khổ nữa. Ông đứng đó, lưng thật thẳng, mắt sáng quắc, miệng nở một nụ cười hiền lành. Hắn ngạc nhiên:
 
--Ủa! tôi tưởng bác đi rồi? hồi nãy giờ bác còn ở trong này sao?
 
--Phải! tôi vẫn còn ở đây và lúc nào tôi cũng ở đây. Thật sự, tôi ở khắp mọi nơi. Tôi thấy hết mọi sự!
 
Hắn không hiểu người đàn ông nói gì thì ông ta lại tiếp:
 
--Cô bé mà anh giúp có đủ tiền để mua con búp bê sẽ trở nên một vị thống đốc nổi tiếng của Hoa Kỳ. Còn người cảnh sát mà anh cứu sẽ giúp cho tất cả 20 gia đình khỏi bị giết bởi một vụ khủng bố sắp xảy ra ở thành phố gần đây. Anh là một người tốt. Anh rất đáng được ban ơn.
 
Miệng hắn há hốc một hồi rồi lúng túng hỏi:
 
--Sao ...sao...sao bác biết những việc đó?
 
Một luồng khí lạnh, chạy dọc theo xương sống hắn:
 
--Bác? bác là ai?
 
Người đàn ông chỉ mỉm cười không trả lời thẳng vào câu hỏi của hắn:
 
--Khi anh làm xong mọi công việc tốt ở cõi đời này, anh sẽ gặp lại ta. Nhưng bây giờ, xin lỗi anh tôi phải đi. Tôi có nhiều việc cần làm lắm. Sẽ gặp lại anh sau. Merry Christmas!
 
Hắn lắp bắp ‘’Merry Christmas!’’. Hắn nhìn chăm chăm vào lưng người đàn ông vừa mở cửa bước ra ngoài, vừa đưa tay vẫy hắn. Chiếc áo choàng cũ kỹ trở nên trắng xóa như sương tuyết, trộn nhập vào những bông tuyết đang bắt đầu rơi trở lại. Mắt hẳn nhoà lệ, một giòng máu nóng như đang từ từ dâng lên trong tim hắn trong khi một luồng hào quang chói lọi rơi lại sau lưng cái bóng trắng xóa đã biến mất trong không gian.
 
Thu Nga
(cảm tác từ một ‘’email’’ chuyền nhau trong sở)