Truyện Ngắn: Trúng số

Printer-friendly versionPrinter-friendly version
Thu Nga 
 
Hắn bước vô nhà, mặt mày hơi choáng váng một chút. Trước khi rời khỏi nhà vợ chồng Cường, bạn rất thân từ lúc họ còn học trung học tại Sài Gòn, hắn xua tay khi Tiên, vợ Cường nói:
- Thôi! Thôi tội nghiệp quá ông thần nước mặn! Ông uống nhiều vậy, lái xe lỡ có chuyện gì thì khổ!
- Trời ơi! Bà cũng biết tửu lượng của tui mà! Nhằm nhò gì ba cái đồ lẻ tẻ, uống hết cả thùng cũng chưa sao, mắc gì mà kêu khổ!
- Ông không khổ thì tụi tôi khổ! Bà Sương bả cằn nhằn cả năm, có nước bỏ xứ mà đi!
Nghe tới tên Sương, đầu hắn hơi tỉnh tỉnh ra một tí. Cái miệng cằn nhằn của vợ hắn thì hơn ai hết, hắn biết không nuốt trôi được. Hắn vẫn làm ra vẻ cứng cỏi:
- Tui uống kệ tui, việc gì bả cằn nhằn! Dám!
Cường cười hố hố:
- Đúng là nói dóc như thằng say! Rượu nói chứ đâu phải mầy nói! Rượu bay hết, thì tao biết mày đổi tông ngay!
Một người bạn thân khác của Cường mà hắn mới làm quen được tại đây, phụ họa:
- Ông để ông Cường đưa về! Chưa bị vợ cho ăn đòn, cảnh sát cũng không tha, nếu họ chận ông lại và thử rượu trong máu là không chối cãi được đâu.
- Khỏi! Lái có 3 miles, làm gì lái không tới.
 
Và hắn nhất định lái về nhà, không cho ai đưa cả và hắn cũng cố gắng phân bua thêm điều gì đó, hắn cũng không nhớ. Nhưng trên đường về đến nhà, bỗng nhiên hắn nhớ lại những lời chọc ghẹo của những người bạn thân mỗi lần gặp mặt.
 
oOo
 
Ai cũng chọc là hắn sợ vợ. Hắn bị vợ ăn hiếp. Vợ của hắn, mặc dù có tên Mimi, mà ai mới nghe qua cũng tưởng nhỏ nhắn và dễ thương, to gấp đôi hắn. Đôi mắt Mimi to, nhiều tròng trắng hơn tròng đen, da ngăm ngăm. Có người nói Mimi lai Ấn Độ. Giọng nàng rổn rảng như chuông vỡ. Hắn gặp Mimi trong trại tị nạn năm 1975. Hắn để lại vợ ở Việt Nam, chạy theo đoàn người xuống thuyền ở bến Bạch Đằng vào ngày 29 tháng 4 năm 75. Qua tới Arkansas, cả ngày đi lãnh cơm, xem phim ngoài trời mãi và nhìn thiên hạ đi có gia đình, có đôi, có bạn hắn cảm thấy lẻ loi, cô độc. Gặp Mimi - mặc dù nàng đã có 3 con, chồng chết trên đường từ ngoài trung vào Sài Gòn, cũng tình cờ đi theo được chiếc tàu buôn, qua Mỹ - hai người thường sắp hàng lãnh cơm cùng giờ, chuyện trò mãi thành thân, thân riết rồi chuyện gì đến phải đến. Khi qua đến Mỹ thì hai người trở thành vợ chồng chính thức. Mimi hơn hắn 3 tuổi, sồ sề và già hơi nhanh so với số tuổi. Nàng không còn nói chuyện tiếu lâm hay lắng nghe tâm sự của hắn như lúc hai người mới quen nhau nữa. Nhiều lần đến những chỗ họp mặt bạn bè, hắn không muốn cho Mimi đi theo. Thật ra, Mimi cũng không thích đi theo hắn, vì nàng cũng chán nghe hắn uống vô năm ba lon bia hay vài ly rượu rồi bắt đầu nói dóc, thấy người ta kể chiến công, hắn cũng kể những thành tích đánh giặc lẫy lừng, mà nàng cho là hắn phịa, chẳng thà nàng ở nhà ngồi coi phim Tàu còn sướng hơn. Không coi phim Tàu thì bốc điện thoại, nói chuyện đủ thứ với mấy người bạn ngồi lê đôi mách của nàng. Hết chuyện thiên hạ, mấy bà lôi chuyện nhà của mình ra nói. Nào ông chồng làm biếng, ông chồng vũ phu, ông chồng nói nhiều, ông chồng ngủ ngáy, ông chồng mê gái v.v... nghĩa là thói hư tật xấu nào cũng mấy ông cũng được đem ra bàn cãi rồi mấy bà cùng cười the thé, rồi chắt lưỡi, rồi nói: biết vậy tôi đâu thèm ưng thằng chả. Ngay Mimi cũng nói, trong trại tị nạn thiếu gì người đòi xin bàn tay của nàng mà nàng không chịu, nhè đi ưng một gã cù lần, nói dóc và nghèo kiết xác!
 
Mà hắn nghèo thật! Có lẽ số hắn là số con rệp nên mặc dù qua đây trước thiên hạ mà tay trắng cũng hoàn tay đen! Trong khi những người kém may mắn, bị tù đầy khổ sở nhiều năm, qua sau hắn cả 10 năm mà người nào người nấy bây giờ giàu có, nhà cao cửa rộng, vợ con đề huề! Vận may không bao giờ đến với hắn. Làm cu ly mãi, đâm chán, hắn xoay ra mở nhà hàng, ếm ẩm phải đóng cửa. Đi bán bảo hiểm, tuy nói dóc, nói dài, nhưng nói không hay, nên chẳng có ma nào mua, chủ cho nghỉ việc. Buồn tình hắn lại lọc cọc đi xin việc lại trong một nhà in. Hắn an ủi, thôi thì cứ ba cọc ba đồng mà nhàn, có vacation, có sick leave là tốt rồi. Nhưng Mimi lại không an phận như hắn. Nàng cũng chịu thương, chịu khó, cũng muốn làm giàu nên đã thúc đẩy hắn mở nhà hàng. Nai lưng ra làm việc quần quật, thân hình của Mimi ngày càng sồ sề, la mắng người làm suốt, tiếng nói càng rổn rảng và quắt mắt nhìn chồng hoài nên tròng trắng càng ngày càng nhiều hơn! Sau khi nhà hàng đóng cửa, mụ đi học nghề nail vì nghe nghề này hái ra tiền, và từ đó mụ có vẻ cũng an phận với việc làm hàng ngày có tiền tip rủng rỉnh nhưng từ đó mụ lại càng quá quắt hơn.
 
Hắn đi đâu, trong lúc trà dư tựu hậu, người ta cũng phong cho hắn chức sợ vợ! Lúc đầu hắn còn cười cười, tuy trong bụng không mấy vui, nhưng lần lần, hắn cảm thấy bực bội. Ủa! Tại sao cha Minh cũng bị vợ la mắng hoài mà không ai đụng tới!? Ông Bảy Thừa Thiên, người Huế, có bà vợ như sư tử Hà Đông người Bắc, cũng chanh chua đâu kém gì vợ hắn mà ông ta đâu bị người ta đem ra làm ví dụ nhiều như hắn vậy? A! sau này hắn tìm ra được chân lý là dầu sao ở chỗ đám đông, mấy mụ vợ đó cũng nể nang mặt chồng đôi chút, không quá sưng sỉa, lắm mồm như mụ vợ của hắn! Mụ không bao giờ nhịn chồng. Nghe hắn nói chướng tai là mụ vợ sửa lưng ngay:
- Anh nói thế mà cũng nói được!
- Anh có biết rõ thì nói, không biết rõ đừng có bày đặt!
- Trời ơi! Anh nghễnh ngãng vừa vừa chứ!
- Trước khi ra đường, sao anh không chịu nhìn vào gương để sửa lại cổ áo chứ? Đâu phải con nít mà cái gì cũng phải nhắc chừng!
 
Nghĩa là bao nhiêu thói hư tật xấu gì của hắn, Mimi cũng không từ nan nói cho thiên hạ, cả làng biết! Ở nhà thì hai vợ chồng gấu ó như chó với mèo, không ai nhịn ai. Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, Mimi cũng chăm sóc nhà cửa sạch sẽ, nấu những món ăn ngon, thay đổi hàng ngày. Hễ hắn mang bạn về nhà, trong những ngày nghỉ của mụ thì mụ cũng có những món thật hấp dẫn như bao tử heo hầm nước dừa, chân giò giả cầy... Sau khi chọc hắn vài câu, mấy ông bạn nhậu không ngớt hít hà khen tài nấu nướng của Mimi. Hắn cũng muốn vừa lòng nàng nên khen một câu thì Mimi trợn mắt nói:
- Hôm nay chắc trời đất sắp sập nên ổng mới khen một câu! Chớ không có ai thì miệng im thin thít, chỉ nốc rượu thôi!
 
Vậy là hắn mất hứng, cầm chai bia tu một hơi. Hắn thầm rủa con đàn bà chanh chua! Biết thế, mình đừng ham vui rước mụ về để nâng khăn sửa túi cho mụ thì đời hắn biết đâu đã lên hương. Có câu ‘’giàu vì bạn, sang vì vợ’’, vợ kiểu này sang gì nổi. Nhiều khi nghe mấy ông bạn già về Việt Nam cưới vợ, hắn cũng tiếc tiếc cho cuộc đời hắn. Nếu lúc trước biết về VN cưới vợ dễ dàng thì hắn cứ chờ đợi tới bây giờ, thế nào mà lại chẳng cưới một em thơm như múi mít đem qua Mỹ hâm nóng cuộc đời còn lại! Có nhiều ông vừa già vừa xấu trai, cũng nghèo như hắn còn lấy được mấy cô mới hai mươi mấy, ba mươi, huống chi người có bộ mã đẹp trai như hắn. Thỉnh thoảng, nhìn vào gương, hắn thấy mặt hắn cũng còn có giá lắm. Tuy cái bụng hơi bự vì hơi bia, nhưng cũng chưa đến nỗi tệ như lão Phùng. Thế mà lão Phùng cũng có được một em bên VN thua lão cả 20 tuổi. Lão này ở bên đó, không chịu về lại Mỹ nữa. Vợ lão Phùng đi từ đầu trên, xóm dưới, rồi tấp vào nhà hắn một bữa, bù lu bù loa với Mimi. Bà này còn dặn vợ hắn, đừng cho chồng về VN một mình. Hắn nhìn qua kẽ hở của cánh cửa, thấy Mimi bĩu môi:
- Ối dào! Ai mà thèm ông ấy chị ơi! Rước giùm, tôi còn mừng!
 
Hắn nghiến răng: “Đã thế, sẽ có một ngày ông được người rước để coi có khóc thét lên không nhá! Rồi ai giặt đồ, rửa chén, cắt cỏ, sửa xe cho! Cái đồ nói vô ơn!’’ Hắn định bụng sẽ đi VN một chuyến xem thiên hạ nói có đúng không. Chỉ cần vài ngàn đô la, là được phục vụ như vua và nếu cần, cưới liền tay (để lâu ngày có kẻ cuỗm mất) , hắn chắc mẫm em OK ngay chứ khó gì!? Lúc ấy chắc mụ vợ sẽ tiếc hắn hùi hụi cho mà xem. Nghĩ đến đó hắn nở nụ cười khóai trá.
 
Mụ vợ chê hắn đủ thứ thì cũng không bằng hắn chê mụ: nào là tướng tá sồ sề lại bày đặt mặc đầm hở chân (voi). Mắt của mụ vốn đã trắng dã, sau khi nhờ cái kéo của bác sĩ thẩm mỹ, cắt xẻo mí mắt, lòng trắng càng nhiều hơn. Môi của mụ thâm xì xì nên phải đi xâm màu đỏ vào để che, nhưng người xâm vụng về nên những nốt xâm đỏ không che kín được cả đôi môi, nên lỗ chỗ vừa đen, vừa đỏ. Nghe mụ rủ rê bạn bè đi tập thể dục để giữ eo, nở ngực hắn cũng nghe nực cả mình. Mỗi lần thấy vợ ai vừa đẹp người, đẹp nết, hắn không khỏi có ý tưởng so sánh vợ. Hèn gì cổ nhân có câu ‘’văn mình, vợ người’’. Hắn không viết văn, nên vế đầu hắn không biết, nhưng vế thứ hai thì đúng là tâm trạng của hắn. Không biết ông tơ bà nguyệt nào lại xe dây lộn mối như vậy không biết, hắn và Mimi không hợp nhau một tí nào cả; chỉ có một điều giống nhau là cả hai cũng mong là mình trúng số để cuộc đời được dễ thở hơn.
 
Hai người tuần nào cũng bỏ ra vài đồng mua vé số. Hắn hay giấu trong hộc tủ quần áo, không muốn cho Mimi thấy. Hắn biết vợ hắn cũng mua nhưng không biết mụ ta để ở đâu, có lẽ trong bóp xách của mụ, mà cái bóp xách này lúc nào cũng theo sát bên mình mụ như bóng với hình. Hắn định bụng hôm nào lén mụ lục thử trong ấy có những gì trong ấy mà mụ giữ kỹ thế nhưng chưa bao giờ có dịp.
 
Tuần nào hắn cũng mua một tờ báo sau ngày xổ số để dò và tuần nào hắn cũng chán nản quăng tờ báo vào xó nhà và chép miệng:
- Chẳng trúng một số để an ủi!
Nếu có Mimi ở đó, thế nào mụ cũng háy:
- Trúng thì trúng cả sáu số, trúng một số thì làm được cái gì và an với chẳng ủi!
Hắn gân cổ lên sừng sộ:
- Trúng 1 mới trúng 2, trúng 2 mới trúng 3...
Mimi vừa hứ vừa ngúyt:
- Nói dở hơi thế mà cũng nói! Sao cái gì anh cũng cãi cho bằng được vậy?
- Không phải sao!? Nhiều đồng thì mới có một trăm, có nhiều trăm thì mới có một ngàn!
-Trời ơi! Sao anh ví dụ ngớ ngẩn vậy? Số là số, tiền là tiền, 2 thứ hòan tòan khác nhau! Anh không phân biệt được sao? Ví dụ của anh nghe không vô!
Mụ phất tay:
- What ever!
 
Lúc nào cũng thế, vợ hắn chấm dứt cuộc cãi vã với một câu nửa nạc, nửa mỡ Mỹ-Việt như vậy. Hắn tức ói máu. Có ngày phải cho mụ này một bài học đích đáng. Mimi cũng nhìn hắn với đôi mắt nẩy lửa. Hai vợ chồng cứ như hai con khỉ già châm chích, chí chóe nhau không ngừng.
 
oOo
 
Nghĩ tới đó, chân hắn cũng vừa bước ngang vô phòng khách . Nhìn thấy cây Noel, hắn hơi khựng lại. Chà, cuối năm rồi! Mau thật! Hắn khịt khịt mũi, không mấy chốc mình già tới nơi, tính tóan gì thì làm cho lẹ, không thì trễ mất. Hắn tiếp tục bước vào trong bếp. Hắn mở tủ, vồ lấy một chai bia lạnh, đưa lên miệng, lấy răng mở nút chai, nốc một ngụm. Trời lạnh nên ngụm bia chạy tới đâu, biết tới đó. Hắn rung mình vì cả hơi bia lẫn hơi lạnh. Không biết Mimi đi đâu rồi mà cửa trước lại không khóa!? Hắn cầm chai bia lừng khừng đi lại chiếc ghế sofa, gần cây Noel có treo những trái cầu màu sắc xanh xanh, đỏ đỏ. Mụ vợ hắn siêng năng dựng cây Noel hàng năm để mấy đứa cháu của mụ có cớ về thăm để nhận quà. Ít ra mụ còn có con cháu, họ hàng, còn hắn thì không. Giấc mộng về Việt Nam kiếm đào lại đến với hắn. Nhưng hắn biết, trước tiên phải có một số tiền đã. Tiền dành dụm của hắn trong nhà băng không đủ cho hắn đi cua gái, bao gái được lâu. Hay là, hắn nghĩ thật nhanh “tìm thêm việc làm phụ trội để kiếm tiền, xem sao!”
Buồn tình, hắn cầm tờ báo Việt ngữ tại địa phương đang nằm trên bàn lên đọc. Chà! Hắn gật gù, mấy văn phòng bán vé về Việt Nam trong dịp cuối năm quảng cáo rẻ dữ đa! Hắn ước ao, được về Việt Nam ăn Tết rồi tìm vài em du xuân là hết xẩy. Không biết sau khi dành dụm đủ tiền đi du lịch thăm quê hương trong dịp Tết có kịp không. Phải có tiền lận lưng kha khá mới rủng rỉnh du hí được. Hắn đứng lên, chép miệng “Giá trúng số!” Bia làm cho mắt hắn nặng trĩu. Chân hắn lê từng bước thật nặng nề vào phòng ngủ. Mắt hắn díu lại. Hắn nghe như mơ màng đâu đây tiếng ngáy của vợ hắn. Thì ra mụ vợ đã ngủ ở trong phòng bên cạnh. Kệ mụ!
Chân hắn bỗng dậm phải tờ báo Fort Worth Star Telegram để ngay ngạch cửa. Hắn cầm tờ báo lên, bước vô phòng. Như nhớ ra điều gì, hắn vội đặt tờ báo xuống giường, rút vội tấm vé số trong bóp ra. Ừ, ngày nay chưa dò số. Hắn cố gắng tỉnh táo, nhướng hai con mắt lên cho to, chăm chú nhìn những con số. Hừm! để xem... Bỗng dưng mặt hắn trắng bệch ra, đầu hắn chóang váng, mắt hoa lên! Tay hắn run run... Trời ơi! 6 con số như nhảy múa trước mắt hắn! Hắn đã thành triệu phú! 50 triệu mỹ kim! Hắn thấy máu dồn lên mặt, ngây ngây như người đang lên cơn sốt. Tim hắn đập nhanh quá! Hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh bằng cách ngồi xuống ghế, tay ôm tờ báo và tờ vé số lên ngực. Giấc mơ đã thành sự thật! Không thể tưởng được!
 
Hắn lại trải tờ báo lên giường, lấy ngón tay trỏ dí từng con số một trên tờ báo, rồi lại di chuyển qua tờ vé số. Trúng thật rồi, không còn nghi ngờ gì nữa. Mà hình như mụ vợ hắn cũng mới dùng tờ báo cho việc gì nên mới để quên tờ báo ở đây?! Mụ cũng dò số chăng?
 
Khà! Khà! Hắn nở một nụ cười đắc chí. Chuyến này phải cho con mụ vợ lắm mồm của hắn biết tay! Mà biết tay gì đây? Hắn suy nghĩ thật nhanh. Mình phải chuẩn bị một chương trình hành động chớp nhóang, nhưng phải thật tinh vi.
 
Đầu hắn làm việc như điện xẹt qua, chớp lại. Trước tiên phải chuồn đi lãnh tiền không cho ai biết vì hắn nghe nhiều người nói trúng số rất mệt, bao nhiêu cơ quan từ thiện, nhà thờ, chùa chiềng, rồi bạn bè, bà con sẽ bu tới xin xỏ. Nhưng cái phiền tóai to nhất là mụ vợ! Mụ ta không đáng được hưởng ân huệ lớn như thế này. Phải nói láo với mụ như thế nào để đi lãnh tiền một mình đây?! Chỗ lãnh tiền phải đi mất 3 tiếng đồng hồ, vừa đi, vừa về, vừa làm thủ tục cũng phải cả ngày. Hắn gãi đầu, nghĩ mãi cũng chưa có lý do gì cho ổn để nói dối với mụ vợ. Hắn lại tặc lưỡi, ra vẻ bất cần. Có gì đâu mà sợ! Tới nước này, thì hắn có cần mụ nữa đâu mà lo, “you sugar you, me sugar me!” Hắn bỗng bật cười khóai trá về câu tiếng Mỹ nhại kiểu tiếng bồi “anh đường anh, tôi đường tôi” và tự cho mình có duyên vô cùng! À há! Chương trình tiếp theo là hắn sẽ về Việt Nam tìm cho mình một cô vợ trẻ, cũng phải trẻ cả hai ba chục tuổi mới “đã”. Hắn sẽ mua một căn nhà trên núi, nghe nói nhà trên núi, hay bên bờ biển Nha Trang hay Vũng Tàu đẹp lắm; mình sẽ xây tổ uyên ương với cô vợ nhí nhảnh, dễ thương, thơm như múi mít, cho bỏ những ngày phải ăn ở với mụ vợ chắp nối, hung dữ như bà chằng; và trong căn nhà lý tưởng đó, hắn sẽ sáng sâm banh, tối sữa bò. Ôi! Cuộc đời sẽ như một thiên đàng! Nghĩ tới đó, hắn thấy sung sướng quá! Đời hắn đã lên hương! Hắn phải hành động gấp!
 
Đầu hắn vẫn gây gây, chóang váng. Có lẽ hắn đang sung sướng quá. Chợt hắn thấy lo lo, tự trấn an, phải bình tĩnh, xúc động mạnh lỡ lăn đùng ra chết thì thật phí của trời, vé số mụ sẽ hưởng, rồi mụ sẽ đi sửa sắc đẹp, dùng tiền trúng số vung vít thì còn trời đất nào nữa!
 
Hắn quyết định phải đi ngay bây giờ, trước khi mụ vợ biết. Hắn gấp tờ vé số lại, cẩn thận nhét vào một ngăn trong cái ví, rồi bỏ vào túi quần sau, cài nút lại cẩn thận. Hắn thò tay xếp tờ báo lại, mắt hắn chợt nhìn thấy tấm hình của một cầu thủ nổi tiếng đã mang lại chiến thắng cho đội nhà tuần rồi. Một tia chớp chợt thóang như điện xẹt trong đầu của hắn. Lời nói chanh chua của mụ vợ như văng vẳng bên tai hắn: “Anh làm việc gì cũng xớn xơ, xớn xác, cái gì cũng phải check tới check lui, anh bảo tôi đi mua dâu tươi chỉ có 1 đồng 1 pound, thì một đồng thiệt, nhưng người ta đã bán cả 2 tuần lễ trước lận“; tiếng mụ vợ vẫn chì chiết: “Đọc tờ báo cũng không nên thân! Báo cũ, báo mới cũng không phân biệt nổi thì làm được việc gì chứ!?”
 
Mồ hôi lấm tấm trên trán. Hắn chụp tờ báo lên, để sát mặt, nhìn chăm chăm ở góc tờ báo. Hắn nhảy nhổm lên như có ngàn con kiến cắn ở mông! Ôi thôi! Chết hắn rồi! Hắn cảm thấy như bầu trời vừa sụp đổ! Giấc mộng huy hòang đã tan thành mây khói! Tờ báo này là tờ báo cũ, tuần trước! Ngày tháng ghi rõ rành rành! Thế là thế nào? Thì có nghĩa là hắn đã dò số sai ngày! Hắn nhớ ra việc mua báo là việc của hắn, mà lần này cứ đi nhậu hòai nên hắn quên mua!
 
Tờ vé số được hắn vội vã moi ra; tờ vé số mới mua, phải dò tuần này mới đúng! Cổ họng hắn bỗng khô khốc khi nghe tiếng mụ vợ, có lẽ vừa mới thức dậy, nói oang oang: ”Ê! Anh có thấy tờ báo cũ tôi để ở đây không vậy?” Hắn không trả lời vì đang bận nuốt nước miếng cho đỡ rát cổ. Tiếng vợ hắn vẫn rổn rảng: ”Trang bên trong có một người trúng số vừa bị giết chết, mà người đó là bà con của bà Jean bên cạnh nhà mình. Bả xin tờ báo!”
 
Thu Nga
n/a