Thơ Thu Nga

Printer-friendly versionPrinter-friendly version

 

Mòn mỏi
 
Chim xa cành thương cây nhớ cội
(Con) xa mẹ hiền đoài đoạn từng cơn
Phương tây mây xám giăng nhiều quá
Dương mắt thấy chăng chỉ nỗi hờn
 
Mẹ già sương trắng pha mái tóc
Lưng còng tay yếu chậm bước chân
Chờ con thao thức bao canh vắng
Mắt cũng mờ dần theo tháng năm
 
Chữ hiếu chữ trung con đánh mất
Xa nhà mất nước chạnh lòng đau
Thềm xưa mỏi mắt chờ con mãi
Mẹ hỡi bao giờ thấy mặt nhau?!
 
Con đi mái tóc còn xanh thắm
Nay bụi thời gian nhuốm bạc rồi
Mà sông núi đó xa xôi quá
Con làm sao được hỡi mẹ ơi!?
 
Chiều chiều con ra đứng ngõ sau
Ngó về quê cũ dạ dâng sầu
Một phương gió lộng trời đông đó
Hỏi cánh nhạn kia bay về đâu?
 
 
 
 
 
Khi tôi về
 
Tôi về chỉ thấy lòng hoang vắng
Quê cũ làng xưa chẳng thấy đâu
Có chăng tang trắng vươn khắp xóm
Thấy cảnh tiêu điều của bể dâu
 
Tôi về để nối vòng tang mẹ
Tang cha, tang chú và tang anh
Khắp cả 2 miền tôi chỉ thấy
Nhà tranh, vách đất buồn lạnh tanh
 
Tôi về để thấy đàn cháu nhỏ
Mất nét hồn nhiên của trẻ con
Tôi về để thấy em khôn lớn
Không có bữa cơm cho ra hồn
 
Tôi về để thấy anh què quặt
Ðể chị chạy lo từng miếng ăn
Mẹ ngồi bó gối bên đàn muỗi
Ðứa bé sơ sinh buồn lặng câm
 
Tôi về để thấy mình mất hết
Mất cả quê hương cả người thân
 
 
 
Khóc mẹ
 
 
 
Có những lúc khi chiều vàng chợt tắt
Lòng bồi hồi con nhớ quá mẹ ơi
Nhớ hôm nào với những bước đầu đời
Mẹ dìu dắt từng nắm tay âu yếm
 
Lại những lúc con đòi bồng bú mớm
Cả canh thâu mẹ thao thức võng đưa
Vóc mẹ hư hao, mắt mẹ nhạt nhòa
Con ấm đầu mẹ đau từng khúc ruột
 
Mẹ ru con mới giọng buồn da diết
Nước mắt mẹ rơi theo từng điệu ca dao
Tay mẹ đong đưa hồn mẹ đau nhừ
Con khôn lớn trong tình thương mật ngọt
 
Nhưng bỗng chốc tai ương con mất hết
Xa quê hương và mất cả mẹ hiền
Biết đâu tìm những hình ảnh thân thương
Con bật khóc vì con không còn mẹ