Ngọn Đèn Trước Gió

Printer-friendly versionPrinter-friendly version

Phạm Văn Hòa

 
Đã bao nhiêu năm rồi em không nghe những tiếng nói ngọt ngào từ miệng anh như thuở nào, có phải vì mình già cả rồi phải không em? Đó là lý do để tự bào chửa mà lâu nay anh vịn vào đó để "Ông Ông, Bà Bà, Tui Tui . . ." với em. Mỗi lứa tuổi cho dù cách xưng hô khác đi nhưng có gì đâu thay đổi. Như cha mẹ ông bà mình khi xưa "Mình Mình, Đầu Đầu, Mẹ Mày, Mẹ Tao . . ." . . . nhưng gia đình vẫn đầm ấm, yên vui, con cái vẫn hiếu đạo, tông đường vẫn còn, lễ nghi vẫn giữ. Còn anh hôm nay, tại sao lại mang ra nói, khi em đã im lặng chấp nhận bấy lâu! Có phải vì em thiêm thiếp, mê man sau cơn giải phẩu thập tử nhất sinh vào đúng ngày Mồng Một Tết! Có phải vì anh sợ rồi đây không còn dịp nào khác nữa để nói những lời ngọt ngào! Có phải anh mong tâm tình bộc lộ này sẽ giúp em chóng qua cơn ngặt nghèo! Cho đến hôm nay, khi nhìn em đau bệnh thập tử nhất sinh, anh cảm thấy như nợ em điều gì, và nay là lúc cần nói để em rõ là bên dưới cái võ khô khan, thô kệch của anh, là cả một đại dương đầy ắp yêu thương mà anh giành cho em. 
Trong cuộc sống chúng ta, có biết bao người bạn đi qua trong đời. Có bao chuyện vui buồn lăng nhăng, có bao nỗi mơ mộng khi tuổi hoa niên. Rốt cục hôm nay chỉ còn lại mình em. Em vừa là người tình, vừa là người yêu, người bạn đời. Vâng em là tất cả!     
 
Làm sao ai không đau lòng khi mà mình chưa hề mất cái Tết nào từ khi cưới nhau đến nay, kể cả thời kỳ ly loạn. Anh còn nhớ Tết Mậu Thân là cái Tết gay go nhất, nhưng mình chỉ lạc nhau mất vài hôm rồi đoàn tụ và ai nấy đều bình an. Vậy mà năm nay em phải ăn Tết trong cơn hôn mê tại bệnh viện. 
Chiều 30 Tết, trên đường từ nhà thương về nhà anh chỉ kịp ghé qua chợ Việt Nam vơ vội ít bánh trái để cúng kiến, kịp rước ông bà và vài món để đưa ông bà vào ngày Mồng Ba Tết. Sau đó lại quày quả trở lại nhà thương vì ngày mai em phải vào phòng mổ. Không còn đầu óc nào để bày biện như những năm qua. Lục tủ anh thấy em mua ít bánh mứt, còn lá chuối để gói bánh Tét thì cất trong freezer.  
Em ơi tỉnh dậy đi, đừng bỏ anh và con một mình. Tỉnh lại, anh sẽ để mấy sấp lá chuối cho đến khi em lành bệnh mà gói bánh tét, mình đón Giao Thừa, ăn Tết trễ thì cũng đâu có muộn màng gì!
Năm nay Giao Thừa con gì ra đời anh chẳng cần biết, chỉ nhìn thấy dây nhợ nối tứ tung vào người em mà lòng quặn thắt. 4 giờ sáng Mồng Một, họ dựng cổ em dậy để chuẩn bị cho ca mổ. Thời gian đợi chờ thật dài và cảm thấy ray rức vô cùng. Rồi các người y công cũng đến đưa em đi. Em siết tay anh thật chặt, mắt nhắm nghiền có lẽ vì không dám nhìn vẽ lo âu của anh và con. Đến nước này có đổi ý chắc cũng không được. Thật ra em đâu biết được hết những điều mà anh và con trao đổi cùng các bác sĩ. Dấu em làm gì, nhưng cha con anh không muốn em quá lo khi đang chuẩn bị cho cuộc giải phẩu. Hai cha con anh lẽo đẽo theo sau chiếc giường đẩy em đi đến phòng chuẩn bị. Các bác sĩ lượt qua với anh và con lần chót về ca giải phẩu trước khi đẩy giường em khuất sau cánh cửa "Employee only". 
 
Có lẽ bên ngoài nắng đã lên cao. Trong khi ở quanh đây toàn là những bóng đèn vàng vọt bệnh hoạn, bốn bề bưng bít!
Mấy đứa con tề tựu đông đủ tại phòng chờ đợi, vẽ lo âu và sự im lặng ngột ngạt không thể nói hết tâm trạng phức tạp riêng tư của từng người trong gia đình. Giờ khắc chầm chậm trôi. Rồi, tiếng điện thoại reo, đứa con nhấc máy, được báo là ca giải phẩu bắt đầu. Đồng hồ chỉ đúng 12giờ 30 phút! Tưởng chừng như khi xưa lệnh hành quân ngày N / giờ G đã điểm!   Thời gian lắng đọng, chiếc kim gió nhàn rỗi lắc lư đánh vòng, nhìn mãi cho đến khi anh thiếp đi có lẽ vì mệt mỏi gần như thức trắng đêm qua. Trong giấc ngũ chập chờn, anh van vái đủ thứ. Cầu xin Trời Phật mười phương, xin Ơn Trên lấy bớt cuộc sống của anh để chia xớt cho em. Trong lúc tinh thần sa sút nhất là lúc chúng ta cầu cạnh đến các đấng tối cao để xin phù hộ cứu rỗi. Không biết anh đã cầu nguyện đến bao nhiêu lần mà vẫn thấy chưa đủ, chưa nói hết lòng mình nguyện cầu . . .     
 
Hơn 4 giờ chờ đợi đã qua. . .
Giờ khắc cứ rì rì chạy!
 
Từ cuối hành lang dẩn đến phòng mổ, chiếc áo xanh lá cây xuất hiện. Ông bác sĩ giải phẩu dáng vẽ mệt mỏi bước ra gặp anh và các con cho biết ca giải phẩu em diển biến tốt đẹp. Mấy ông bác sĩ sao quá ít lời! Chỉ kịp hỏi đáp vài câu, ông giải thích xong rồi lững thững đi khuất sau cánh cửa phòng bệnh viện. Mấy ông bác sĩ đã qua bao nhiêu lần giải phẩu cho bệnh nhân trong đời họ, các ông có biết chăng nỗi ưu tư của gia đình thân nhân, nỗi lo lắng đã gậm nhấm họ khi người thân phải qua ca giải phẩu ngặt nghèo như em hôm nay? Thế mà ông cứ dững dưng như không. Ừ! Mà thật ra ông có nói bao nhiêu chắc cũng không đủ, cũng không làm an lòng anh và mấy con. Nhìn dáng ông bác sĩ khuất sau cánh cửa phòng ICU, qua khung kiến anh thấy ông ta ký giấy tờ và dặn dò người y tá. Mọi người trong phòng ICU lăng xăng. Anh đoán là họ chuẩn bị để . . . đón em Ăn Tết Kỷ Sửu!    
Cuối cùng, cả giờ sau, chiếc giường giải phẩu có em, được đẩy ngang qua phòng chờ đợi. Các người y tá, ngừng lại đôi phút để cho thân nhân an lòng. Cả nhà túa ra đón em, dù chỉ mấy giờ xa cách nhưng hình như cả tháng năm dài không gặp. Mấy con và anh thở phào nhẹ nhỏm khi thấy em mở mắt nhận diện được từng người trong gia đình. Em bóp tay anh thật chặt như thầm bảo em còn sức phấn đấu với những thử thách trước mặt. Người y tá đứng trên đầu giường vui vẽ đưa hai ngón tay cái như dấu hiệu mọi chuyện xảy ra êm đẹp. Anh và các con chỉ cầu mong có thế. Còn gì hơn là chút hy vọng trong giây phút lo lắng nhất mà gia đình ta trải qua. Các con giờ đã lớn khôn, chúng còn "già" hơn ngày mà mình gồng gánh đưa nhau sang đây hơn ba mươi năm trước. Có gần bên các con khi em trong giờ nguy kịch, mới thấy chúng khôn lớn, chững chạc và bình tỉnh hơn mình tưởng. Vậy mà lâu nay anh không cảm nhận được. Tre già măng mọc mà em! Chỉ mong các cây tre xanh non này sẽ trở thành rắn chắc vàng óng, cao to hơn, cành lá sum xuê hơn anh và em mấy chục năm trước. Chiếc giường giải phẩu đưa em khuất vào phòng ICU. Anh và mấy đứa thập thò bên ngoài khi cánh cửa khu ICU12 khép lại. Cả nhà trở ra phòng chờ đợi để chờ giờ vào thăm em. Mỗi người tìm ly cà phê. Phần anh đã uống bao nhiêu ly cà phê hôm nay rồi quên đếm. 
Đồng hồ chỉ đúng 6 giờ chiều ngày Mồng Một Tết!
Bên trong phòng ICU12, các y tá lăng xăng. Họ là những thiên thần, những chuyên viên cần mẫn đang dùng kinh nghiệm và sở học để tu chỉnh "chiếc đồng hồ" của gia đình mình hoạt động tốt trở lại. Cái đồng hồ đó chính là em, đã hơn 65 năm nay chạy đều không hề sai một giây phút. Em là chiếc đồng hồ treo tường đúng boong. Cứ đến giờ là báo cho mọi người bằng tiếng chuông ngân vang êm ả trong không gian. Em là chiếc đồng hồ báo thức các con đi học khi chúng còn bé, nhắc nhở anh thức giấc để đi làm . . . và báo cho cả nhà một ngày mới đang chờ đón có ánh bình minh rạng ngời. Em vẫn là chiếc đồng hồ chạy đúng giờ cho dù đã qua bao nhiêu thăng trầm lo cho các con đến khi khôn lớn, và quán xuyến mọi điều khi anh trở thành nghễnh ngãng. Mấy cô y tá và vị bác sĩ là những chuyên viên đang điều chỉnh, tân trang hay sửa chửa gì đó để chiếc đồng hồ kia tiếp tục hoạt động chỉ đúng ngày, giờ, tháng, năm cho gia đình chúng ta trong những ngày, tháng, năm sắp tới.
 
Mấy ngày nằm trong ICU sao thấy dài đăng đẳng. Anh và mấy con đi đi về về từ nhà đến nhà thương như con thoi. Anh chỉ kịp cạo râu, rữa mặt mũi là trở lại cho kịp giờ thăm viếng thân nhân. Tình trạng em tiến triến tốt thấy rõ. Bác sĩ giải phẩu cho biết 24 giờ đầu tiên sau khi giải phẩu là quan trọng nhất. Chỉ sợ vết thương không ngừng máu sẽ ứ đọng trong não. 48 giờ sau đó thì sợ não bị sưng. Vì vậy những ngày em nằm trong ICU là cần thiết để theo dõi từng li từng tý. Lạy Trời! Cám ơn Trời Phật! Ông bác sĩ rất "mát tay"! Hay là những lời cầu xin của anh và các con được Ơn Trên phò độ! Mọi chuyện xảy ra êm đẹp hơn mong muốn. Trí nhớ em còn tốt. Sức khỏe em rất khả quan. Người y tá kêu em làm các động tác để trắc nghiệm. Em làm chu tất. Anh như đọc được trong ánh mắt em là muốn chứng tỏ cho anh và các con là em vẫn bình thường. Tội nghiệp em là ở chỗ đó, nghĩ và lo cho người khác hơn cho chính mình. Cả đời em là như vậy, hy sinh cho chồng, cho con quên cả bản thân. Chính nhờ vậy nên anh mới có cơ hội trở lại trường học sau mấy chục năm bỏ bê sách vỡ. Chính sự hy sinh của em nên anh mới không phải làm việc vất vã vì em biết sức anh có hạn, và cũng chính em đã khuyên anh nên về hưu khi thấy tuổi đời chồng chất.
         
Ngày em được đưa khỏi ICU về phòng, là mình đã qua được một thử thách lớn. Anh và mấy con chờ kết quả thử nghiệm trong khi em trên giường bệnh khi tỉnh khi mê. Lúc tỉnh táo, em ăn uống được chút đỉnh, bắt đầu tập đi những bước tập tểnh. Nhìn em chập chững đi mà anh nhớ mấy đứa con đứa cháu. Em nhớ không, mình mừng rơn khi đứa cháu đầu lòng đi những bước đầu trong đời: khập khễnh, khệnh khạng trong tiếng reo vui, trong ánh mắt rạng ngời của gia đình, trong nụ cười hồn nhiên của đứa cháu. Cũng vậy, khi xưa em đã từng là nguồn vui, là nụ cười, là niềm hạnh phúc cho gia đình mình, khi em chập chững những bước đầu tiên trong đời cách nay hơn 65 năm. Em đâu có ngờ bây giờ em phải làm lại từ đầu trong chu kỳ làm người, học đi, học đứng. Hôm nay, chính đó là niềm vui cho anh và các con khi nhìn em chập chững đi sau cơn giải phẩu. Chính đó là khởi đầu cho niềm hy vọng là em sẽ có lại cuộc sống bình thường trong lúc tuổi về chiều. Bước chân này của em đã cùng anh dong ruỗi trên đường đời, san xẽ từng bước vui buồn, cho dù thăng trầm nhưng luôn bên nhau. Cuộc đời em lúc nào cũng như chiếc bóng bên anh, lặng lẽ, dong ruỗi theo anh trên khắp nẽo đường đất nước vì em chấp nhận lấy chồng nghiệp lính. Cũng những bước chân đó đã cùng anh giang hồ đến phương trời xa lạ này, bỏ lại sau lưng gia sản cả nữa đời người tạo dựng. Nhớ nghe! Hứa với anh là em phải tìm lại bước chân năm xưa, để mình còn dong ruỗi nốt đoạn đường còn lại. Anh biết, rồi sẽ có một ngày, hai bước chân sẽ lẽ bóng. Ngày đó ắt phải đến, nhưng không phải hôm nay!           
Bao nhiêu đêm anh ở lại nhà thương với em, trong ánh đèn lờ mờ chiếu hắt qua khung cửa sổ. Nhìn thân thể em quàng đầy dây nhợ, anh cảm nhận được tình yêu thương lúc tuổi về chiều, trong khi hoạn nạn còn hơn trăm ngàn liều thuốc hồi sinh. Đọc qua sách báo, tin tức hàng ngày, cái không may xảy đến cho người đời như ăn cơm bữa, anh đâu ngờ là một ngày tai họa lại giáng xuống gia đình chúng ta. Anh đọc đâu đó câu "Hạnh phúc là cuộc hành trình của con người chớ không phải là điểm đến" nhờ đó mà anh tìm được bình an cho tâm hồn, có thêm nghị lực để lo cho em! Bao nhiêu chặn đường mình đã đi qua, vui buồn có nhau. Em có nhớ, khi còn khỏe mạnh, mình đã từng lái xe trong những đêm trăng thật bình yên qua những đồi thông yên ngũ dọc hai bên đường. Em kể cho anh nghe đủ thứ chuyện. Anh lấy làm lạ là sao em lại nói nhiều như vậy vì thầy bói đã bảo là tuổi hai đứa mình khắc khẩu cơ mà! Phải chăng là cảnh thơ mộng của đêm trăng, phải chăng là cảnh đồi núi trùng điệp yên tĩnh của vũ trụ đã cảm lòng em? Nhưng em cho biết là chỉ sợ anh ngũ gục nên em cố chuyện vãn cho vui. Thiệt em làm anh cụt hứng! 
 
Đến ngày N+11 thì em được xuất viện.
Mấy người bạn đến thăm không ngờ tình trạng lại khả quan như vậy. Anh và mấy con mừng vì trí nhớ em có khi còn minh mẫn hơn trước khi giải phẩu! Em còn nhớ, chỉ cho anh đi tìm trong bếp những thứ mà em cất trước đây! 
Chuyện đầu tiên khi về đến nhà là anh mua cho bằng được, ngay hôm đó, cái walker để em tập đi đứng và dễ dàng khi di chuyển trong nhà. Anh đâu ngờ rằng chính cái walker đã đem tai họa đến tình trạng sức khỏe của em vì . . . em đã té hai lần trong hai ngày liên tiếp! Em không muốn trở lại nhà thương. Em không muốn cho ai đụng đến cái đầu em nữa. Em sợ! Anh không làm sao diển tả được hết tâm trạng mình khi nhìn em nằm sóng soài trên sàn nhà, mắt lạc thần, ú ớ nói không thành tiếng. Hình ảnh này sẽ hằn sâu trong óc anh, gậm nhấm anh suốt đời, nếu em có mệnh hệ nào. Vậy mà em cứ cho là em chỉ nằm đó thôi chớ không sao!!!! Em đã mê sảng rồi, biết không! Đầu em sưng to, một bên thì vì vết mổ, một bên thì như ai ấp nữa cái trứng lên đầu vì trợt té. Em bị trợt ngã khi anh ở dưới bếp đang nấu nồi cari gà mà em muốn ăn. Trong khi bên ngoài mưa gió sấm sét tơi bời! Tiếng được tiếng mất, em giải thích là vì đói nên mới lần ra bếp. Nghe đứt ruột! Anh gọi 911! Xe ambulance đến. Em thoái thác, nhất định không chịu đi nhà thương cấp cứu. Anh kêu các con đến đầy đủ, khuyên bảo hết lời mà em cũng không nghe. Cả nhà đành bó tay! Bên ngoài vẫn còn mưa rã rích. Chính tiếng em té đánh đùng mà anh tưởng là sấm sét, vậy mà em nói là không. Em không muốn anh lo hay là em không biết gì? Tội nghiệp! Cái đầu vừa mổ bị sưng to, anh không biết hậu quả sẽ ra sao!!! Vậy mà sáng hôm sau em lại té thêm một lần nữa từ trên giường mặt mày bầm đen bầm tím . . . vậy mà em cũng nói là không té, không sao!    
Cuối cùng anh lấy được cái wheelchair. Anh cảm thấy an tâm hơn. Hình như em cũng cảm nhận được là em không còn bình thường lành lặn như trước đây nên từ đó đi đứng có phần cẩn thận hơn. Điều này làm anh an lòng phần nào. Anh túc trực cho em 24/24. Không có món ăn nào em muốn ăn mà không có, cho dù em không ăn bao nhiêu. Khi nấu, khi mua. Nhiều khi đợi lúc em ngủ anh lái xe vội mua các món em thèm. Ra đi mà lòng thấp thỏm, vì hai lần ngã vừa qua vẫn còn để lại ấn tượng hãi hùng trong đầu anh. Một hôm mưa bão lớn đến Houston, em muốn ăn tô "phở gà, thịt trắng, nước trong". Anh cũng lặn lội mua cho được, nhưng em chỉ ăn được vài muỗng. Việc ăn uống của em ngày càng sút giảm. Anh lo ngại vô cùng. Sức khỏe, tinh thần em theo đó mà sa sút. Đầu óc em không còn minh mẫn. Thậm chí, càphê sửa đá mỗi sáng do anh làm là món em thích nhất, mà nay em cũng chỉ thấm môi!   Săn sóc em, anh chỉ biết lo cho em ăn ngủ, thuốc men, dổ dành, tạo khung cảnh bình an, thương yêu và các điều kiện cho em chóng hồi phục. Còn tìm câu giải đáp cho tình trạng sức khỏe của em, anh đành bó tay thôi. 
Tại sao? Nguyên nhân? Đâu là lời giải đáp? Anh chịu thua . . .  
Anh thắp hai nén nhang, một cắm trên bàn thờ Phật, một cắm trên bàn thờ ông bà. Anh khấn vái. Khói hương nghi ngút, loãng dần trong không gian. Mùi hương trầm thoang thoảng cảm thấy hồn lâng lâng quên đi cảnh vật xung quanh và những nhọc nhằn âu lo hầu như tan biến. Bên kia phòng, em nằm thiêm thiếp. Em nghĩ gì? Điều gì đã đi qua trong đầu? Nhiều lần anh bắt gặp em soi gương và cố xua đuổi hình ảnh mình tiều tụy.
Ngủ đi em, ngày mai anh sẽ đưa em đi bác sĩ dù chưa đến ngày hẹn, để tìm câu giải đáp.
Ngủ đi em, ngày mai trời lại sáng,
Đừng sợ anh bỏ em một mình. Đừng sợ!
Không phải em, mà cả anh, chúng mình hai đứa là hai ngọn đèn trước gió. Không biết tim đèn, dầu đèn còn đốt được bao lâu, nhưng nếu mình còn đùm bọc lẫn nhau, che chở cho nhau lúc giông bão, thì rồi sẽ có lúc trời quang mây tạnh . . .     
 
Thường vụ Phạm văn Hòa
Tháng 3, 2009