Một Cuộc Sum Họp - Reunion

Printer-friendly versionPrinter-friendly version

Kịch ngắn

 
Thu Nga
 
Lời tác giả:
 
Đây là một chuyện phim giả tưởng được sọan từ truyện ngắn “Một cuộc sum họp” trong cuốn “Bên bờ hạnh phúc” của cùng tác giả. Có phần chú thích bằng Anh Văn để các bạn trẻ có thể hiểu một cách dễ dàng hơn
 
Nếu ai muốn đóng kịch hay làm thành một cuốn phim ngắn, xin liên lạc với Thu Nga, điện thọai: 214-293-6584
 
Chúng tôi cũng đang cần sự hợp tác của những người yêu thích nghệ thuật sân khấu, phim ảnh để đóng phim, đóng kịch, đạo diễn v…v…
 
 
 
Các vai:
 
Phu: (husband) Chồng, khỏang 35-40 tuổi
Liên: (Wife)Vợ, khỏang 30 tuổi (hay càu nhàu, khó chịu, cùng với các con vừa mới được Phu bảo lãnh qua)
Nhật : (Son) Con trai    
Tiên: (daughter) con gái  
 
Những vai ma ( và hóa trang)  (Gost and make up)
-(An older woman about 68 years old, with the defected arm and weird clothing
-A man about 35-40 years old, the hair and clothes  look  dirty, dyed hair
-A pretty girl, long hair, eyes with black circle, white face make up
-Optional: a boy, with a foot ball in his hand)
 
-Bà già không tên, lưng còng, tay cong, khỏang 68 tuổi (Trang phục hơi lập dị)
-Người đàn ông không tên khỏang 30-35 tuổi (có vẻ bụi đời, tóc dựng đứng đủ màu)
-Một người con gái, không tên, tóc dài (trang điểm: mắt đen, thật to, mặt đánh phấn thật trắng, tóc làm cho bay man dại, ma quái)
-(Có thể thêm một em bé trai họăc gái, mắt cũng tô đen chung quanh, mặt cũng đánh phấn trắng)
 
Màn 1.
 (Cảnh một  phòng khách trong một căn nhà trung bình. Trên bàn có vài món ăn được bao lại: một tô canh, một đĩa rau, một đĩa sườn kho…Liên cầm điện thọai bấm liên tiếp, chỉ có tiếng reo nhưng không có ai trả lời, Liên bấm liên tiếp khỏang 3 lần, nét mặt khó chịu, càu nhàu và để điện thọai xuống hơi mạnh) Nhật ngồi xem truyền hình, Tiên đang ngồi trước máy computer chơi game)
(The living room. On the kitchen table: food: various
Lien, wife, kept dialing the phone, the phone rang, but no answer – she got irritated, kept calling, then put down the phone angrily .
Her son was watching TV, her daughter was reading email or something on computer)
 
Liên:Ba mấy đứa đi làm cái gì mà giờ cũng không thấy về tới nhà ? đêm nào cũng vậy!
(Lại bấm điện thọai, trong khi 2 đứa con như đã quen với lời cằn nhằn của mẹ nên không trả lời). Gọi địen thọai lại không thèm bắt!
(Không thấy con trả lời, Liên quay lại:
Còn tụi con nữa, tại sao đến giờ này vẫn chưa đi ngủ?
(Lien: Why all the world your daddy is not home yet ? every night, he comes home late !
(she continue  to call again, the children are used to her complain so they did not answer her ! she said : he did not answer! He never does ! what’s wrong with him!
Still no answer from her children, she got upset : “and why your guys are still up this late ?)”
 
 
Nhật: Ngày mai thứ bảy mà má!(rồi tiếp tục xem movie:trên màn ảnh đang chiếu phim Tàu đánh đá hấp dẫn)
(Nhật : tomorrow is Saturday ! (and continue watching movie, that shows very exciting movie like Chhines action movie)
 
Liên (vẫn bực dọc): Khuya lắc khuya lơ, vần không thấy ông về ? Tiên! Ba có nói tối nay ổng đi đâu không vậy ? Con có nghe má nói không vây? Ba đi đâu ?
(Lien: it ‘s getting very late ! where is he ? did your father tell you where he is about ?)
 
Tiên: (Đang xem email, hoặc game trên computer) Ý ! ba đời nào nói với con ba đi đâu ? má không biết sao con biết được ?
(Tien: He would never tell me mom ! if you don’t know, how would I know !)
 
Liên: (Bực dọc) Tối ngày đi học về là ngồi trước computer…còn thằng Nhật thì ôm cái TV, ba tụi bây thì đi làm không chịu về nhà ! cái nhà này riết rôi không biết thành cái gì nữa
(Lien: you ‘re always at the computer, and Nhat is always on TV!)
 
Tiên Má à! Tụi con đi chơi thì má la, tụi con ở nhà coi TV, làm việc trên computer má cũng la! Còn ba đi đâu làm sao con biết ! mà chắc ba phải ghé tiệm hay tới nhà bác nào đó hội họp gì chắc ? (Tiên quay sang Nhật) hey Nhật ! biết ba đi đâu không vậy ? hơn 12 giờ khuya rồi ?
(Tien: mom! You do not want us to go out, that’s why we just stayed home, and when we stayed home, we watched TV and used computer then  you would complain too . What should we do ? maybe ba just stoped at his friend’s house or he is going to store to buy some thing, he will come home inventually though. Hey Nhật ! do you know where ba is ?)
 
(Trong khi đó Liên vén màn nhìn ra ngòai trời, những cây đèn đường buồn hiu, những tàn cây xào xạc trong đêm, thỉnh thỏang có một chiếc xe chạy ngang nhà, nhưng không phải xe của Phu)
(Lien pulled the curtain and looked outside: the light poles looked sad, the wind was blowing the trees, some time one car passed by , but it was not Phu’s)
 
Tiên: Nhật nghe chị nói không? Ủa thiệt ta!sao giờ này ba chưa về má hả ?
(Tien: Nhật ! I’m talking to you ? do you know where daddy is ?)
 
Nhật: Làm gì má với chị Tiên quýnh lên vậy ? ba về khuya là chuyện thường, ba đi làm ca nhì, sớm không ra sớm, trễ cũng không quá trễ nên đôi khi ba đi ghé nhà mấy bác, hoặc đi mua đồ đạc cho má, có gì đâu mà lo dữ vậy ?
(Nhật: I don’t understand why you and ma are so panic ? that‘s normal for ba to come home late ! it is not first time! he might stop by his friend’s house for the meeting or go to get ma’s something from store)
 
Liên: (Nhíu mày): Hy vọng ba tụi bây không cho ai quá giang ! hôm trước đã khuya còn cho một ông già quá giang, cả chạy đi cả chạy về tới 2 tiêng đông hồ! tối ngày làm chuyện bao đồng! có bữa gặp ăn cướp giả dạng hư xe, thì hết về tới nhà !
(Lien: I just hope he would not pick up any rider ! the other day, he gave some one a ride, he came home late 2 hours !  He should stop doing that ! it is very dangerous, he might run into a murder !
 
Tiên: (Ngồi nhổm dậy):Má lại trù ẻo ba rồi, ổng thì lúc nào cũng tốt bụng mà má ! Ủa con nghe có tiếng xe, chắc ba về rồi đó !
(Tien: that’s is badluck to say that mom! He is very kind man ! oh …I heard the engine, maybe it is him !
 
Nhật (nhảy phóc xuống ghế ): Để con coi !
(Nhat: let me see)
 
(Cả 3 mẹ con vén màn nhìn ra, trời trởi gió thật mạnh, những cành cây nghiêng ngã, -Nếu có thể đang chuyển mưa, hay mưa thì hay hơn- một chiếc xe chạy qua, nhưng chạy luôn, không phải xe của Phu, Lien bực dọc bỏ màn xuống)
(3 of them ran to the window, looked out side, the win was still blowing strongly, It looked like it would rain, one car passed, but still it was not his, Lien put down the curtain angrily)
Liên: không biết đi đâu dữ vậy, chuyến này không chở người thì chắc cũng đi khiêng đồ cho nhà hang xóm ! hứ “chuyện nhà thì nhác, chuyện chú bác thì siêng “
(Hum! Where is he ? He might move furnitures for some one ! He always cares about people’s but his own!)
 
Tiên: (có ý bênh cha): Má đừng có la ba à nghen ! ba đi giúp người ta thôi mà chớ ba đâu có đi chơi . Hôm mẹ con mình sang đây, trời đông đá, mà nhiều người cũng theo ba,  đi rước mình mà !
(Tien: mom! He is nice man! He always help people out just like people help us when we arrived to US)
 
Lien: Thôi đừng làm tài khôn, ba mày ốm yếu, ho sù sụ không lo cho mình mà cứ chạy lung tung ngòai đường, nằm xuống ai lo ! Đã vậy về tới nhà là hết xíu quách bộ con không thấy sao ! Hơn nữa, má nghe người ta nói có nhiều bọn cướp giả dạng làm kẻ bị hư xe, ba mày cứ tốt bụng kiểu này má sợ có bữa bị chết oan uổng!
(Lien: Don’t be smart alice, he is not best in his health, if he doesn’t take care him self, when he comes home , he is always to tired . Beside I heard the car theft, murderer always pretend that they need a ride, I am afraid some day …he will get hurt by doing it !)
 
(Bỗng có tiếng xe thắng trước cửa, một ánh đèn rọi vào màn cửa rồi vụt tắt, Nhật chạy bay lại cửa sổ trước tiên, vén màn nhìn ra)
(Suddenly, all of them heard the car stopped infront, the light shone thru the window then turned off, Nhat ran to the window first, he took a look outside then cried out loud)
 
Nhật: Ba về rồi má ! chạy lại thì thầm vô tai Tiên :Chắc ba mới cho ai quá giang thiệt há chị Tiên, mọi hôm đâu có về khuya dữ vậy !
(Nhat: yes! it is daddy! (he wispered to Tien’s ear : Maybe mom was right, he probably picked up some one on the street and took them home)
 
Tiên: Suyt! May quá ! Nói nhỏ nhỏ mày má nghe! Coi phải ba hay không mới mở cửa !
(Tien: shttt! Do not let mom hear that ! is it him for real!
(Tiên và Liên nhìn qua vai Nhật, cùng nói): đúng là ba rồi !
(Tien and Lien also looked over Nhat’s shoulder : It‘s him)
 
(Nhật mở cửa, Phu chạy vào nhanh vì trời đang mưa và lấy tay phủi nước mưa trên tóc, chạy xuống mặt):
 
(Nhat opened the door, Phu entered, there was thunderstorm, he dusted off the rain on his hair and clothing)
 
Liên: Anh ! Anh đi đâu bây giờ mơi về hả ? lại chở ai quá giang phải không ? trời thì đang mưa ?
(Lien asked: Why you came home so late ? you picked up someone on the street again ? you did it dídn’t you ? It is raining do you know that ?
 
(Phu vẫn tiếp tục vuốt mặt, vuốt áo vì nước mưa, hai đứa con ngừng xem TV, ngừng computer đều ngó ba, chưa kịp phản ứng gì)
(Phu was still dusting off the rain from his face and the shirt, the children were looking at him, did not what to do)
 
Liên : Ủa sao anh không nói gì vậy ? có đói bụng không ? hay lại đi ăn cơm với ai rồi ? ở nhà mấy mẹ con chờ anh hòai không thấy nên phải ăn rồi
(Lien: Why are you not talking ? are you hungry ? ah! you already ate with some one ? we have been waiting for you !
 
(Tiên thấy mẹ nói một thôi một hồi mà trên nét mặt của Phu thì có vẻ như không nghe một lời nào của vợ cả, nó vội chạy vào rút một cái khăn long đưa cho Phu)
Tiên: Bal au mặt và đầu tóc đi, tóc ba ướt hết . Má! Để thủng thẳng ba nói, má hỏi nhiều quá ba trả lời sao được !
 
(Children were watching and listening the conversation, they saw their momy did all the talking, Tien went inside to get the towel for his father.
Tiên: Daddy wipe your face and  hair with this, you are soaking wet . Mom! Give ba a break ! so many questions in one time, lets him breath!)
 
Nhật: Bô hôm nay ba làm overtime phải không ? ba mệt không ba ?
(Nhat: Did you work overtime dad? Are you tired ?
 
Liên: (bù lu bù loa): Tại sao mà ngày nào anh cũng về trễ mà không hề nói lý do ? hôm nay cũng vạy, em biết anh không có làm overtime, đúng không ? anh đi gặp ai ? hay lại cho quá giang con nhỏ nào rồi chở nó về nhà luôn, anh thường lái xe qua cái khu tòan gái điếm đứng đường, còn không thì tòan ma cô ma cạo anh không sợ sao mà cứ cho quá giang hết người nọ tới người kia chớ ??? Tôi biết mà! Tôi biết anh thích mấy con nhỏ đứng đường lắm mà !
(Lien  started to talk louder and louder : Why you come late everyday ? today is the same ? I knew you did not work overtime, didn’t you ! Who did you meet ? ah ! you picked up somegirl on the street ? then took her home or what ? what if you picked up the prostitude ? I knew everyday you passed by there ! I knew it ! I knew it !
 
Phu (khóat tay): Thôi em đừng có buộc tội anh một cách vô lý  nữa đựơc không ? lấy cho ba ly trà nóng đi con !
(Phu: Please stop nonsense accusing ! Tiên, go get ba a cup of hot tea)
 
Tiên: dạ để con đi hâm trà cho ba, đồ ăn và trà nguội hết rồi
(Tien: yes daddy, and I will warm your food, they are getting cold)
 
Liên: Lẹ lên, bây giờ anh ngôi xuống nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra ? anh đi đâu ?
(Hurry, can you sitdown and let me know the reason you came home this late ? where have you been ?)
 
Phu: Từ từ, làm gì mà rối lên vậy
(Calm down! Why are you keep rushing me!?)
 
Liên: Anh còn phải hỏi! anh có chịu nói không ? anh đi đâu ?
(Are you going to talk or not ? tell me! Where did you go ? what happened?)
 
Nhật: (ôm tay mẹ): Má ba nói để thủng thẳng mà
(Nhat: be patient mom)
 
Phu: Em làm như anh đi mèo chuột không bằng ! Có gì ăn không ? cái bụng bây giờ mới thấy kêu rột rột
(You are acting like I had a mistress! What are we eating today ? now I really feel hungry, my stomach is growling)
 
Tiên (nói vẳng từ trong bếp): Con đang hâm một đĩa cơm sườn cho ba đây, con đem ra liền
(Tien was talking from the kitchen: It will be ready in a minute, I am warming the   rice and rib for you)
 
(Tiên mang đĩa cơm ra, Phu vừa lau mặt và tóc xong, vắt cái khăn lên ghế, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm trong khi Liên cứ lom lom nhìn chồng chờ Phu kể nguyên do về trễ, Phu ăn có vẻ uể oai, gương mặt nhuốm vẻ lo lắng không an, Liên cố gắng nhẫn nại, nhưng cuối cùng nàng tăng hắng để nhắc Phu)
Liên: Sao hôm nay anh có vẻ lạ quá bộ anh gặp ăn cướp sao vậy ?Anh có bị gi không ? nó trẻ hay già ?
(Tien brought out the dish of rice , Phu looked little bit calm down, he was about to eat, while Lien’s still staring at him and waited for him to tell her the reason of coming home late . Phu was eating slowly, his face showed kind of worry some . Lien cleared the throat to remind him that she was waiting)
 
Phu (cười miễn cưỡng):: Em đừn lo! Anh chưa cho một ngươi đẹp nào quá giang cả! chỉ là một người đàn ông thôi , mà lại bị tật nguyền, hơn nữa ….
(Phu tried to make a smile but did not do very well : Don’t you worry, I never let any young woman have a ride, I only picked up a man, and he was… mental)
 
Liên: Mà sao ? mà sao ?
(Lien: Then ?)
 
Phu (nhắm mắt rồi mở to nói) : đó là một hồn ma!
(Anh I believed it was a sprit ! gost!)
 
(Cả 3 mẹ con cùng la to): một hồn ma ????!!
(3 of them: what ? gost?!)
 
Phu: (nhắm mắt, ngã người ra sau ghế): Đúng! Một hồ ma, chuyện bắt đầu xảy ra cách đây 2 ngày, chắc mẹ con bây còn nhớ, đêm đó anh cũng về trễ…)
(Phu: closed the eyes, rested his head back: Yes! That was the gost, It started since 2 days ago, if you all remembered that night I came home really late ?)
 
 
(Một khu phố nghèo, đêm tối âm u, nơi đây ban đêm ít ai dám đến, chỉ trừ những kẻ bao dạn, không bíết họăc lỡ đường lạc lội . Tòan là dân Mỹ đen, dân nghiện thuốc, những kẻ đầu trộm đuôi cướp lai vãng, từ sở về nhà Phu phải lái xe qua khu này . Tối hôm nay, Phu cũng đi ngang qua đây . Đang lái xe, Phu chợt chú ý có một bong người đang đứng trong đêm tối, dáng gù lưng, cái tay cong vòng như có tật, có vẻ là một bà lão đang đứng co ro trong gió lạnh, Phu thắng xe từ từ lại, trong đầu Phu chợt nghe tiếng vợ dặn :
(The place was very poor looking, it was very dark, nobody would dare to come to this place at night accept some ones don’t know any better or some one just got lost in this area . The whole town is full of  low income families with high crime . This is the route that Phu has to drive by . Tonight, while driving by as normal, he spotted a shawdow of a Vietnames woman with the back kind out of shape, hump back, and the crooked arms, she was standing in the cold and dark night, Phu stepped on the brake, while doing that, he remembered his wife’s word:
 
-“Anh coi chừng kẻ cướp giả dạng bà già bệnh họan họ còn đem theo con nít để đánh lừa những ngừơi nhẹ dạ hay thương người như anh …”
(Beware! It might be the theft, the murder who’re pretending, some time they even had the children to trick on the naive person like you)
 
(Phu nhìn kỹ trong bong đêm vì khó nhận diện, đúng là một bà lão có tật, mà hình như người Việt Nam: tôi nghiệp quá, Phu dừng xe hẳn lại)
(Phu tried to take a good look, he recognized that is the Vietnamese woman and she doesn’t looke very well)
Phu: Bác! Bác! Bác làm gì đứng ngòai đường khuya khoắc vậy ??
(Phu: Hello! Hello! What are you doing here ? It is cold !
 
(Bóng người đàn bà xê dịch chậm chạp, lần lần đến gần chiếc xe của Phu, nét mặt bà già nua, răn rúm, đầu trùm chiếc khăn, hai cánh tay cong vòng, lưng cong đầu cúi thấp, bà cố găng đứng thẳng hơn để nói chuyện)
(The woman moved slowly toward his car, her face kind of very old, wrinkle, the scraft covered the head and most her face, she had hump back, crooked arms, she tried to straight up when she talked)
 
Người đàn bà: May quá ! gặp người Việt Nam ? chú người Việt Nam phải không ? Trời ơi lạnh quá, tôi sợ bị chết cóng ở đây không ai giúp chớ !
(Woman: Oh! Thanks God! Are you Vietnames?! I ‘m so cold .I thought I would die out here !)
 
(Phu cố gắng nhìn gường mặt bà, nhưng không nhìn được rõ vì bà có cái khăn trùm đầu che gần khuất gương mặt và bóng tối khá dày)
(Phu tried to take a good look at her face, but could not see very well, she had a scraft almost cover her entired face beside, it was dark outside)
 
Phu: Dạ cháu là người Việt Nam . Bác đi đâu để cháu chở bác, trời ơi ! trời sắp mưa ! bác đứng đây sẽ bị mưa ướt hết . Lên đây bác, lên xe cháu cho quá giang! Hay là bác chờ ai ?
(Yes, I am Vietnamese . Where do you want to go ? home ? gosh! It looks like It will rain  soon! You will be wet . Climb in, I will take you home ? or are you waiting for someone?)
 
Người đàn bà: Phải! phải! tôi đang chờ thằng con trai của tui! Nó biểu tui đứng ở đây rồi nó lại, nó nói con đến khỏang 10 giờ, mà hình như hơn 10 giờ rồi phải không chú ?
(Woman: Yes! I have been waiting for my son ! he told me to wait for him here, he will come to pick me up at 10 ? is is passed 10 oclock ?)
 
Phu: Dạ đã quá 12 giờ khuya rồi bác ơi ! vậy là bác chờ con bác hơn 2 tiếng đồng hồ rồi sao? Bác ở đâu ? để cháu đưa bác về, chắc con bác đi chơi đâu hay lạc đường rồi ?
(Phu : it is over 12:00 midnight ? oh you are waiting for your son ? where do you live ? let me take you home, you son probably got lost somewhere)
 
(Người đàn bà đi vòng qua bên kia, mở cử leo vào xe một cách run rẩy,)
(the woman goes around to the passenger’s side, opens the door, climbs in very slowly , she was shaking)
 
Phu: Sao bác không gọi điên thọai cho anh ấy ? Bộ bác không có điện thọai của ảnh hả ?
(Phu: Why didn’t you call your son ? didn’t you have his phone ? or home’s phone ?)
 
Woman: Nhà tụi tôi không có phone. Thật ra có phone nhưng ….nhưng bị cúp rồi . (bà ta lẩm bẩm) nhà nghèo lắm chú ơi ! Nó không có phone....Thiệt là phước đức được gặp chú, hồi nãy giờ cũng lâu, muốn quá giang về, nhưng có lẽ thấu tui già cả xấu xí không ai ngừng lại hết . Tui cũng hiểu họ sợ đó mà …thời buổi này làm sao biết được người lương thiên, cũng không làm sao biết được người …hay ….ma, phải không chú ?
(Woman: We don ‘t have the phone . (bà ta lẩm bẩm). Acctually we had one but…it had been cut off… My son is very poor, he doesn’t own the phone… I was just waiting for some one that kind enough to take me home, so many cars were passing by, no one would want to give me a ride…maybe because of my look!? Well! I don ‘t blame them ! So many bad people around the world that makes other scared !
 
 (Phu chợt nhảy mũi lia lịa vì từ ngườ bà này tiết ra một mùi rấ khó chịu, Phu hỉ mũi và nhìn sang bà già, như có một hơi lạnh tóat theo bà vào xe, Phu rung mình vì lanh… Phu lại nhảy mũi)
(Phu started to sneeze, the woman smelled so bad, and she also brought in the car the cold air, Phu felt cold, he sneezed again)
Phu: Quái lạ sao bà ta hôi hôi mà lại lạnh vậy cà . Bác có bao nhiêu người con? Ngòai anh này ra ?
(Phu thought himself: my gosh, she smells so bad!: How many children do you have beside this one?)
 
Người đàn bà: Tôi có 3 đứa con . Ngòai thằng con trai này là thằng Lai, mà tôi đang chờ đây, tôi còn 2 đứa nữa ở nhà …ý  da! (như nhớ ra điều gì quan trọng, bà có vẻ bồn chồn, lo lắng …) tôi chờ thằng Lai  chở về để có thuốc con Ly và thằng Út ….ý dà ! tụi nó đang bị bệnh
(Woman: My son, the one suppose to pick me up tonight, his name is Lai, I have a daughter, Ly, and the youngest one, Ut… my gosh, Lai and I suppose to bring the medicine home for them… they are very sick )
 
Phu( vừa nhảy mũi vừa cố nói qua giọng nói nghèn nghẹt ): Ủa bệnh ? hai người con của bác bị bệnh gì vậy ? nặng không ? có đi bác sĩ chưa ? mà anh Lai sẽ đem thuốc gì về ?
(Phu still sneezed: sick ? they are sick ? what kind of sickness ? bad ? did they go to see doctor ? what kind medicine you and you son want to give to them ?
 
Người đàn bà: À …à (bà ngập ngừng …) hình như nó mắc bệnh ….lao ….và thương hàn
(they probably got lung infection and phneumonia, I think)
Phu: Trời ! lao và thương hành ? bệnh lao mà không đem đi nhà thương sao ? để ở nhà lây mà có thể chết nữa đó
(Phu: Oh my gosh! Phneumonia and lung infection ? it is contagious ! very dangerous!)
 
(Phu lo sợ nhìn người đàn bà) coi chừng bác sẽ lây bệnh đó, ở Mỹ người ta chữa bệnh dễ như chơi mà ?)
(Phu looked worry: You might got it already ? But  it is easy to be cured in America)
 
Người đàn bà: Thì …thì biết vậy …nhưng nhà nghèo quá , thằng Lai mất job, vợ nó bỏ, 2 đứa kia còn nhỏ ….tui thì già …ai biết tụi nó đau nặng vầy đâu, …nhưng bữa nay chúng tôi có thuốc rồi, trước khi chia tay, thằng Lai có đưa tiền cho tôi mua thuốc cho em nó. Không biết nó lấy tiền ở đâu ra …chú biết không …   …nó bị hư một con mắt vì …vì …bắn lộn, nên tìm việc khó lắm
(I knew it ! but we are very poor, no money, I don’t know if the hospital will take us …my son just lost the job, his wife left him …before he left home today, he gave me money to buy the medicine for them, I do not know where he got the money …you know …he lost his eyes in the bad fight , he could not find the new job because of his eye …
 
 
Phu: (Giật mình ): Trời đất ! bắn lộn ? bộ …bô….con bác là là ….
(Phu : fight ? is he involved with ?....)
 
Người đàn bà: Nó hiền lăm…chỉ tội nghèo thôi ! đã vậy còn bị mù mắt
(He is very kind, but …only thing he is poor and….then lost one sight)
 
Phu: (Gãi đầu có vẻ nôn nóng, bức rức): Còn 2 người kia thì sao ?
(How about the others?)
 
Người đàn bà: Con Ly tui, tội nghiệp, nó đẹp lắm ….nó lại hát hay mà nghèo quá nên nó không có cơ hội đi hát ở đâu hết ….nó nói chuyến này ….nó sẽ tìm cách bay đi Cali thi trở thành ca sĩ …em nó thằng Út thì mơ được đi đá banh …đá giỏi cũng kiếm được bôn tiền hả cậu)
(My daughter, Ly, she is beautiful …she sings very good but we are too poor, she did not have a chance to become the singer …she wished she could go to California to become a real singer, her younger brother wants to be a famous football player, the football suppose to make good money, right ?)
 
(Chiếc xe vẫn từ từ lăn bánh, đi qua những con đường tối, cuối cùng theo tay chỉ của người đàn bà, Phu lái chầm chậm và tới gần khu nghĩa trang, trời tối, có vẻ rung rợn)
(Phu was still driving thru the wooded area, dark, and following the direction of the woman, Phu was slow down and headed to the cementary, It looked very scrary at night)
 
Người đàn bà: Nó đẹp lăm…tội nghiệp, bệnh nữa ….Thiệt là tội cho mấy đứa con của tui …thôi, tới nhà tui rồi, cậu cho tui xuống .
(Woman: poor thing, she is beautiful and very sick …my poor children …ah! Can you stop, my house over there !  Stop ! please!)
 
Phu: (ngạc nhiên) Bác đây là khu nghĩa địa, nhà bác đâu ?
(Phu: this is the cementary! Where is your house ?)
 
Người đàn bà: (Chuẩn bị bước ra khỏi xe, khóat tay) : Được rồi chú, nhà cũng gần đây thôi, tui không dám phiền chú them, đi bộ mấy bước thôi …dạ cám ơn chú
(The woman was about to get out of the car: It is OK for you to drop me here, I can walk to my house, it is not very far)
 
 
Phu: Bác ! cháu có thể chở bác tới tận cửa mà, trời tối hù, lại sắp mưa nữa !
(Phu: Wait! I can take you to your house at your door, you don’t have to walk in the dark and it seems will rain soon!)
 
Người đàn bà: (xua tay, lắc đâu) Không sao ! không sao ! tôi đi bô được ! cảm ơn chú …
(Woman: (waved off ) No, it is OK
(bà leo xuống xe, một đám hơi như sương bao bọc lấy bà, một mùi tanh để lại trong xe khiến Phu nhảy mũi)  
(When she got out of the car, the cold air went off with her, and left the odor back in the car, Phu sneezed)
 
(Phu đang hỉ mũi, không kịp nói lời từ giã, lúc ngẩng lên, bong bà già đã biến mất trong màn đêm tăm tối . Phu cảm thấy ớn lạnh, nhấn ga)
(After he wiped off his running nose, when he looked up, the woman disapeared in the dark, he felt uneasy, he sped up)
 
 
(Phu vẫn nhắm mắt nhưng ngừng kể, 3 mẹ con vẫn ngồi bất động, thấy Phu ngừng nói, Tiên và Nhân ngôi sát mẹ hơn)
(He was talking while his eyes closed, when he stopped, 3 others acted as they were frozen up)
 Liên: Rồi sao nữa ? ? sao nữa ? bà là người hay ma ?
(Lien: then what happened after that ? was she gost ?)
 
Tiên: Tối nay ba gặp lại bà già ma hả ba ? mà bả có phải ma không ?
(Tien: then you saw her again tonight ? didn’t you dad ? Is she gost for real ?)
 
Nhật (làm tài khôn) Vậy mà cũng hỏi !? ma chớ còn gì nữa
(Nhat: ofcourse she is gost! What a question!)
 
Liên: Sụyt ! để ba kể tiếp .Đúng tối nay anh gặp lại bà già phải không ? Nếu anh đóan la ma sao anh lại còn chở ? trời ơi không tởn sao chớ ???!!
(Lien: Be quite! Let your daddy finishs . Then you saw her again tonight ? if you thought she was gost, why did you still pick her up? Don’t you learn a lessỏn)
 
Phu: Không ! tối nay anh không gặp bà già, nhưng gặp một người thanh niên có cử chỉ và hình vóc như bà già đã tả con trai bà
(Phu: No, I did not see that woman tonight, but I met a man, who was just like the woman decribed, he was the woman’s son )
 
 
 
(Cũng nơi Phu đã gặp bà già Mỹ tật nguyền, trời vẫn tối đen, một người đàn ông cũng đang đứng co ro trong gió lạnh dáng có vẻ bệnh hoạn, ho sù sụ . Phu ngân ngừ nữa muốn lái xe đi, nữa tội nghiệp, cuối cung long thương người, chàng dừng lại thò đầu ra hỏi ?)
Phu: Nè! Người Việt Nam há (lẩm bẩm: sao khu này của Mỹ mà gặp tòan Việt Nam đứng lang bang là sao cà ?
(Same place that Phu met the woman, still dark, there was a man, standing lonely, Phu felt sorry for him, he was driving slowly then he stopped and wondered
himself: why were Vietnamese people doing here, in this town? Phu asked: Are you Vietnamese ? )
Người đàn ông: (nói một cách khó nhọc như đang bị bệnh) Phải, Việt Nam, anh cho tôi quá giang về nhà được không ?
(Man: ( speaking in tired and sick voice) Yes, I am Vietnamese, I need a ride! Can you help me ? I need to go home)
 
Phu: Nhà anh đâu ? tại sao đứng đây khuya khoắc như vầy chớ ? mà coi bộ anh bệnh phải không? Bệnh mà đứng ngòai gió coi chừng cảm thương hàn đó! Lên xe đi
( Phu: Man! Come on! You sounded so bad, you must be sick . You might get phneumonia?! Come on! Get in!)
 
(Người đàn ông đi vòng qua bên, leo len xe, khi Phu ngước nhìn, thấy hắn chỉ có một con mắt, Phu rung mình liên tưởng tới lời bà già : “nó bị hư một con mắt vì …vì …bắn lộn...” Phu tự nghĩ: không lẽ nó là con bà già ? sao có sự trùng hợp kỳ cục ! và Phu rùng mình vì một luồng khí lạnh theo người đàn ông bốc ra như bà già và có một mùi cũng kỳ kỳ phà vào mũi Phu, anh ta nhảy mũi)
(The man went around, climbed in the car,Phu looked at him, he only had one eye, Phu recorded the  conversation with the woman who he met before: her son had one eye. Perhap he is the woman’s son ? what a consequense! He also brought in the cold air just like his mother did, and he had same odor)
 
Phu: Trời khuya coi bộ trở lạnh dữ đa! Không chừng tui cũng bị cảm thương hàn quá ! anh đứng đây bao lâu rồi ?
(Phu: It ‘s is cold, I think I got phneumonia too? how long you had been out here ?)
 
Người đàn ông (vừa kéo dây nịt xe, vừa nói):Đứng đây từ hôm qua tới giờ !
(Man: I have been waiting since yesterday !)
 
Phu (trợn mắt): Hả ? Từ ngày hôm qua ? Nhưng anh chờ ai  ?
(Phu: What ? since Yesterday ? who are you waiting for ?)
 
Ngươi đàn ông:  Thật tình, đáng lẽ tôi phải đến đây gặp má tôi để chở bả về tối hôm qua, nhưng ….nhưng rồi có việc trục trặc ….à …a… xe tôi bị ai đánh cắp …nên tôi không đón má tôi được …khi tôi đến thì má tôi không có ở đây, chắc ai chở bà về rồi …
(Man: Actually I suppose to pick my mother up last night right here, but there was something came up…well, some one…some one stole my car …So I could not make it here in time, when I came, she had gone)
 
Phu: Rồi sao ? rồi anh đứng đây từ tối hôm qua tới giờ ?
(Phu: then you were standing over there since last night?)
Người đàn ông: Thật tình thì, sau khi không thây mẹ toi, tôi đi tìm chỗ nghĩ ngơi, tôi đã ngủ đỡ dưới gầm cầu qua đêm, sau khi tôi đứng đây xin được quá giang, nhưng không ai cho ca…..rồi cả ngày hôm nay cũng đứng ở đây ….may quá bây giờ mới có người tử tế như anh giúp đỡ ! trời phật sẽ phù hộ cho anh! Cảm ơn anh!
 
(Man: Well,  actually, when I found out that my mother was not there any more,  I had to to find the place to rest over night, I  slept under the bridge, then today I had to beg some one to take me home, but no one would . …Till now, I was lucky to get help from you . You are God sent! God bless you !Thank you)
 
(Phu mở to mắt nhìn người đàn ông chột mắt, nó đúng là con bà già ngày hôm qua rôi còn gì, muốn chắc ăn, vừa cho xe chạy đi, Phu hỏi)
(Phu watched him carefully, he only had one eye, he was must be the woman’s son, no doubt about it!)
 
Phu: Má của anh có phải có cánh tay cong cong không ? cái lưng còng phải không
  (Phu làm tay cong vòng lại như tay của bà già)
((Phu: Your mother has the arm like this right (Phu bended the arm to describe the woman’s figure) and hump back right?
 
Người đàn ông (tỏ vẻ ngạc nhiên, một con mắt mở to) Phải ! ủa! đúng rồi ! sao anh biết ? anh gặp má tôi hả .  
(Man: How did you know? You met my mother ?)
 
Phu: (lấy tay vuốt mặt, có vẻ bất an) Phải .Tôi cũng chinh là người cho má anh quá giang, lúc đó trễ lắm ….cũng tại chỗ anh đứng lúc nãy (Phu vừa lái xe, vừa lấy tay chỉ ra đàng sau) trời đêm hôm đó cũng lạnh, không chừng lạnh hơn đêm nay,( như nhớ ra điều gì, Phu hỏi)
2 đứa em anh ra sảo nghe nói em gái anh muốn trở thành ca sĩ còn thằng em trai muốn thành cầu thủ phải không và má anh nói em gái anh xinh đẹp lắm hả? À mà 2 đứa em bệnh ra sao rôi ? …anh phải đem 2 đứa em của anh đi bác sĩ hoặc đưa vào nhà thương, để lâu  không tốt đâu.
(Phu: I picked her up last night exactly where I picked you (Phu pointed back) Yes, she was standing same place you were and it was cold too , maybe colder than tonight ….Hey ! how is your sister ? is she OK ? I heard your mother said your sister and brother are very sick and your sister wants to be a singer and she is beautiful right ? and your brother, who wants to be a football player? Hey you need to take them to see doctor or hospital, it is no good to keep them at home!)
 
Người đàn ông: (lấy tay dụi một con mắt còn lại ): Ờ ờ …em gái tôi đẹp lắm, tóc nó dài…ca hay lắm, thằng em thì thông minh nhưng không thích học, chỉ thích chơi banh thôi …Ờ ờ …tôi tôi…đáng lẽ tôi phải chở mẹ tôi về nhà cho kịp để cho mấy đứa uống thuốc  ….ô phải chi ông thấy tụi nó, em gái tôi xinh đẹp lắm, tội nghiệp !
 Hai đứa bệnh dữ lăm…à …à …tới rồi! tới rồi ….
(Man: He was rubbing his good eye: yes, my sister is beautiful, and sings wonderful, my brother is very smart but he doesn’t want to go to school much, he wants to be a foofball player …Yes….I should come home sooner with my mother so my sister and brother coul have the medicine … Oh! I wish you can see them, especial my sister, she is beautiful, both of them are very sick ….ah ! that’s it! My house ! can you stop please!)
 
(Phu lái xe chậm lại, khi gần tới khu nhà gần nghĩa địa, Phu nhìn thấy 2 bóng đen: một là bà già lưng cong, tay cong và bên cạnh là một thiếu nũ tóc dài, mái tóc bay bay trong đêm tối thạt ma quái, bên cạnh có đứa bé trên tay ôm một trái banh . Người con gái đưa tay ra hiệu cho Phu ngừng lại cất giọng lanh lãnh xuyên cả kiếng xe) :
(Phu slowed down as the man instructed, he looked out of the window, there were standing: the older woman with the crooked arm, hump back, next is beautiful girl, long hair, that blowing in the dark, next is the boy with the ball in his arm, the girl makes a sign as Phu was driving slowly toward them, the girl talked in the highpitch voice:
 
Cô gái ma: Về rồi! về rồi! anh Hai về rồi!
(he is home! He is home!)
 
 Người đàn ông giơ tay ra dấu Phu ngừng lại, Phu thắng xe lại, tính đi ra chào 2 mẹ con bà già nghèo khổ, bỗng Phu giật thót mình, anh cúi đầu nhìn thấp xuống và la to ….) Trời ! trời oi!
(The man signaled Phu to stop, Phu intended to get out of the car to say hello to his family, but Phu suddenly shouted: oh my gosh! Oh my gosh!)
 
Liên (hỏang hốt ): Anh thấy gi vậy ? họ ra sao ? họ biến mất như bà già đêm hôm đó hả
(Lien: what ? what ? what did you see ?)
Tiên và Nhật ôm chòang lấy mẹ : Sao ba ? sao ba ? rồi sao nữa ? dễ sợ lắm hả
(Tien and Nhat embraced their mom: what ? yes,  what daddy ? what did you see? What happened ?)
 
Phu: (run run) Phải dễ sợ lắm, chân của cả 3 người đều không chấm đất ! cả 3 đều là ma !
(Phu: It was horrible! Oh my gosh! Their feet did not touch the ground!)
 
(Cả 3 mẹ con đều bụm miệng rú lên một tiếng hãi hùng )
(The 3 of them make a horrible scary sound)
 ****
 
Đọan kết:(Cả 4 bóng người giơ tay lên vẫy Phu nhưng chàng đã nhấn ga hết cỡ chạy bay đi, mặt mày xanh lét, tóc như dưng đứng sau gáy, chạy một đọan anh hòan hồn chạy chậm lại, anh mở radio ra nghe)
(The end: 4 of gost family waived at Phu, but he sped off his face was white as the sheet of paper, the hair seemed stood up, after a good distance, he was driving slow down as  calm down little bit too, he turned on the radio, then he started  shaking again while the news was broadcasting):
 
Radio: Ngay hôm nay cảnh sát đã bắt được một kẻ tình nghi đã giết người tại khu phố Nancy . Tên này đã giết một bà già tàn tật để lấy cái bóp, trong đó chỉ có 5 dollars và một chai thuốc trụ sinh .  Tên nay cũng bị tình nghi giết cả ngươi đàn ông khác để lấy chiếc xe Chevrolet đời 80 . Theo tờ tường trình của cảnh sát thì hai kẻ xấu số là mẹ con . Thân nhân của 2 mẹ con là người con gái kế và một người con trai út và cũng theo nguồn tin của cảnh sát 2 người con này bệnh rất nặng chơ thuốc do mẹ mang về không được nên cũng đã qua đời !
(today the police got the man, who might be the suspect of murder at Nancy’s town . who killed the old woman to steal her purse that contained only $5 and the tube of antibiotic . The man also was the suspect of killing the man in order to steal the car of Chevrolet year 1980 . And according to the police report, the 2 victims were mother and son . The other relatives , according to the police, also are the other son and daughter, who had been very sick and waiting for the antibiotic from the mother and older brother but their mother and brother never made it home, therefore they also passed away!
 
Hết-The End