Bình luận: Nếu Không Có Đàn Bò
Submitted by SaiGon1600AM on Thu, 05/02/2019 - 13:36.
Printer-friendly version
Ngày 30 tháng 4 năm nay, đánh dấu Quốc Hận lần thứ 44! Ngày miền Nam thất thủ vào tay Cộng Sản miền Bắc -Làm cho hàng triệu người phải lìa bỏ quê hương, xứ sở, ruộng vườn, nơi chôn nhau cắt rốn, trốn chạy khỏi chế độ Cộng Sản, đánh đổi mạng sống tìm tự do. Hàng vạn người đã bỏ mình hoặc bằng đường bộ, đường núi hay đường biển và không biết bao nhiêu ngàn người đã chết trong chốn ngục tù của Cộng Sản-Thế mà hàng năm đảng Cộng Sản mở tiệc ăn mừng. Năm nay cũng không ngoại lệ, chúng tổ chức “Khai mạc hai triển lãm chào mừng 44 năm ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước và ngày Quốc Tế Lao Động”
Ngày Cộng Sản miền Bắc rêu rao “Giải phóng miền Nam” và là “Thống nhất đất nước”, người dân miền Nam đã không muốn bị “giải phóng”, và cũng không muốn sự vinh quang “thống nhất đất nước” của họ mang lại, đã xua tay từ chối lời kêu gọi của nhạc sĩ phản chiến “Nối Vòng Tay Lớn”- đã ùn ùn đổ xô ra biển, liều mạng với sóng to, gió lớn, với cá mập, hải tặc! Lúc ấy người ta kháo nhau “một là con nuôi má, hai là má nuôi con, ba là con nuôi cá”. Có nghĩa, nếu con đi thoát con sẽ gỏi tiền nuôi mẹ, nếu con bị bắt lại mẹ sẽ nuôi con trong tù và nếu con chết trên biển là thân con nuôi cá. Và cũng có nghĩa thà chết chứ không sống dưới chế độ Cộng Sản!
Chiêu bài đánh Mỹ cứu nước đã lộ sự xảo trá, từ ngày 18/1/2014 chủ tịch đảng CSVN Trương Tấn cắt băng khánh thành một cái đền thờ trị giá 5 tỷ đồng cho Lê Duẩn, cựu TBT, tại huyện Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh; trên đền có câu “Ta đánh Mỹ là đánh cả cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc”. Rõ ràng Cộng Sản xâm lăng miền Nam, đưa đất nước lâm vào cảnh “núi xương, sông máu” chẳng phải vì dân, vì nước, mà chỉ muốn trả ơn cho Nga Tàu! . Một cuộc đổi đời, cái ác thắng sự thiện, ngu si thắng hiểu biết và một chính sách sự trả thù tàn khốc quy mô đã xảy ra! Câu nói của Nguyễn Hộ “một cộng sản gộc nằm vùng, ông đã tuyên bố công khai ngay lúc quân cộng sản vào chiếm Miền Nam- chứng minh hùng hồn điều đó- trong tiệc ăn mừng “Đại thắng Mùa Xuân” tổ chức tại Sài Gòn. "Nhà Ngụy ta ở, vợ Ngụy ta lấy, con Ngụy ta sai!".
Sự trả thù bắt đầu với chính sách “Lao Động”. Người người lao động, nhà nhà lao động, cả nước lao động. Lao Động là danh từ được dùng hàng đầu trong chính sách cai trị của xã hội chủ nghĩa. Hàng ngày mặt trời chưa ló dạng, đã nghe tiếng loa oang oang kêu gọi đi họp tổ dân phố, biểu tình hoan hô, thi đua sản xuất, thi đua lao động…người dân đau khổ châm biếm “lao động là vinh quang, lang thang là chết đói”. Già trẻ, thanh niên, thiếu nữ phải nhớ câu “úm ba... la… ra đồng cuốc bảy còn ba, cuốc hai còn một mới ra củ mì ” và “làm ngày không đủ, tranh thủ làm đêm”.
Vẫn không đủ nữa thì xuất cảng lao động, thực tế, là được gởi đi làm nô lệ cho các chủ nhân hay các hãng ngoại quốc. Người lao động Việt Nam hầu hết đều bị giới chủ nhân đối xử tàn tệ, còn kẻ môi giới được sự che chờ của nhà cầm quyền chỉ có một trách nhiệm “đem con bỏ chợ”, chỉ biết tiền, không hề biết tới người được họ đưa qua lao động như thế nào.
Còn nói về lao động dưới nước, nghề đánh cá, thì khổ trăm bề, nhất là mối nguy rình rập từ tàu đánh cá của Trung Cộng, họ bị rượt, bị đuổi, bị cướp hết tài sản, bị bắt, bị đánh đập và nhiều khi bỏ mạng. “Hoàng Sa trời nước mênh mông.Người đi thì có mà không quay về”- kết thúc bi thảm là những ngôi mộ gió! Linh mục Đặng Hữu Nam, vị chăn chiên can đảm, tranh đấu cho ngư dân bị ảnh hưởng độc hại của Formosa, mặc dù bị đàn áp thẳng tay, cũng đã lên tiếng tố cáo“Ngày 30-4 là ngày mà dân tộc Việt Nam mất đi tự do”, “30-4, ngày đen tối nhất của dân tộc Việt Nam!”
Đã 44 năm trôi qua, người dân Việt vẫn đau việc mất miền Nam vào tay Cộng Sản, vẫn đau với nỗi thống khổ của toàn dân đang chịu đựng, vẫn một lòng tưởng nhớ những người đã nằm xuống để họ được ra đi- Tưởng niệm những nắm xương tàn trên rừng sâu, trong lòng biển cả, hay trong những hố đào vội trong các trại tù tập trung….Trong khi nhà cầm quyền Cộng Sản, mỗi năm tới ngày 30-4, chúng tổ ăn mừng! rõ ràng chúng ăn mừng trên hàng triệu xác người - như bài hát của nhạc sĩ phản chiến Trịnh Công Sơn, đã sáng tác trước năm 1975 “Tôi đã thấy, tôi đã thấy, Trên con đường, người ta bồng bế nhau chạy trốn… Chiều đi qua Bãi Dâu, hát trên những xác người.Tôi đã thấy, tôi đã thấy, Những hố hầm đã chôn vùi thân xác anh em…” Những kẻ “ăn cơm quốc gia, thờ ma Cộng Sản”, những tên phản chiến, những tên nằm vùng giờ không bao giờ biết ăn năn! Khi “Đàn bò vào thành phố là lúc “….Chị vỗ tay hoan hô hòa bình .Người vỗ tay cho thêm thù hận.Người vỗ tay xa dần ăn năn…”!
Thu Nga
»
- Login to post comments
- Printer-friendly version