Bình Luận: Chí Phèo Thời Nay

Printer-friendly versionPrinter-friendly versionMới đây tòa phúc thẩm Paris bác đơn của bà Trần Tố Nga kiện 14 công ty cung cấp chất độc da cam trong chiến tranh ở Việt Nam, vì cho rằng các công ty bị khởi kiện không phải chịu trách nhiệm về việc sản xuất chất độc da cam trong Chiến tranh Việt Nam. Lập tức phát ngôn viên bộ Ngoại giao Phạm Thu Hằng tuyên bố “"Việt Nam lấy làm tiếc về phán quyết của Tòa phúc thẩm Paris về sự việc này và rằng “Mặc dù chiến tranh đã qua đi, nhưng những hậu quả nặng nề vẫn còn tác động sâu sắc đến đất nước và người dân Việt Nam, trong đó có những hậu quả lâu dài, nghiêm trọng của chất độc da cam/dioxin". Bà Trần Tố Nga cho biết mình đang phải chịu nhiều ảnh hưởng từ chất độc da cam, như các bệnh tiểu đường loại 2 và dị ứng insulin hiếm gặp v...v...Vụ kiện chất độc gia cam lần này không phải là lần đầu tiên mà đã qua nhiều lần rồi, lần nào tòa cũng bác bỏ thế nhưng với sự xúi dục, hậu thuẫn của nhà nước nên thua lần này, họ bày lần khác.. Thế nhưng họ đã không chứng minh được có sự liên quan cụ thể nào giữa chất độc dioxin trong chất da cam và những biến dạng sinh học trên những nạn nhân họ đưa ra trước tòa án. Trước dây, trong vụ kiện tụng sự thiệt hại do chất độc da cam ở Bến Tre, thì sự gian dối của họ đã bị lật tẩy khi họ có những lời khai ngu dốt được bọn chuyên gia Việt Cộng soạn sẵn- Như một anh Việt cộng Nam tiến và một anh du kích Bến Tre và một bà bác sĩ đều ra trước tòa khai rằng chất độc da cam màu vàng chóe vì mỗi lần máy bay Mỹ rãi chất độc làm trời đất đều biến thành màu da cam. Trong khi thực tế, chất khai quang này màu trắng được cất trong thùng màu cam! Và khi xịt khai quang là hóa chất được trộn chung với dầu hôi và nước- tức là người ta xịt hổn hợp dịch nước chứ không rải bột! Đã thế, theo tài liệu được giữ ở Bộ Quốc Phỏng Mỹ cho thấy thuốc khai quang không hề được xịt ở Bến Tre, vì nơi đó có đông dân cư. Tiếp đến luật sư bên bị cáo hỏi nhân chứng là 1 cựu chiến binh miền Bắc lý do có mặt nơi đây và kết luận hắn đã không tôn trọng hiệp định Geneve, xâm nhập biên giới bất hợp pháp vào 1 vùng chiến sự, và còn toàn mạng trở về là 1 sự may mắn còn nếu bị trúng bom mìn, chết hay tàn phế thì cũng phải chịu chứ không kêu ai được. Những sự man trá phải kể tới vụ 10 phụ nữ Việt Nam viết hư cho bà Park Geun-hy khi bà này còn làm tổng thống và công du Hoa Kỳ, tố cáo họ đã bị lính Đại Hàn hãm hiếp trong chiến tranh Việt Nam, họ muốn có lời xin lỗi và bồi thường. Trong số các bà đang làm đơn tố cáo có bà Bà Trần Thị Ngải, 74 tuổi, bà Ngải đòi “công bình”, bà ta nói ba đứa con của bà tại nước Việt Nam rất là khổ cực, không ai cho học. Nhà cửa bị tịch thu, và họ đánh chết cha của bà. Còn con trai của bà Ngải là Trần Văn Ty, nói anh ta bị đồng bào của anh ta chế diễu “ anh ta là con tụi đánh thuê Triều Tiên, kẻ giết người không gớm tay, có nợ máu với nhân dân, và họ đánh ông như kẻ thù! Ông Ty đòi “Hãy trả lại cho chúng tôi quyền sống, chứ không phải để cho chúng tôi sống tại một đất nước mà chúng tôi không có tự do”. Quả là “Gậy ông đập lưng ông”! ông Ty đang tố cáo nhà cầm quyền đương thời là không có tự do, không có quyền sống! Thế thì lý do gì ông không phải bắt nhà cầm quyền Việt Nam bồi thường và xin lỗi?! mà lại la làng đòi chính phủ Nam Hàn cho ông quyền sống và quyền tự do và phải bồi thưởng?! Còn bà Ngải thì trong thời gian bà cho bị đồng minh của quân đội miền nam cưỡng hiếp sao bà không báo cáo với chính phủ Việt Nam Cộng Hòa mà đợi chi tới khi Việt Cộng cưỡng chiếm miền Nam, chúng giết cha của bà, đánh đập trù dập mẹ con bà, rồi qua hơn 40 năm mới tố cáo?! Và nếu bị hiếp dâm thì bị một lần thôi, chứ có thể nào lại kéo dài đến độ bà có tới 3 đứa con?! Quả đúng là gian mà không ngoan! nếu Việt Cộng không xâm phạm hiệp định Geneve, thì Hoa Kỳ không cần rải thuốc khai quang. Nếu Việt Cộng không xâm lăng miền Nam thì đã không có lớp con lai khốn khổ bị đày đọa sau năm 1975, nhưng không phải do hãm hiếp như bà Ngãi tố cáo. Màn hài kịch chất độc da cam hay bị hãm hiếp vì lính Đại Hàn là một trò hề trơ trẽn của Chí Phèo thời nay. Thu Nga.