Truyện Ngắn


Mây Theo Gió Về

(Tiếp theo)

Thu Nga

Chương 4
 
Mike một tay cầm một lon bia, tay kia cầm cái remote control TV đang ngồi xem trận đấu banh sôi nổi. Hắn mặc một bộ quần áo thun dài màu xám. Tàn thuốc lá vất bừa bãi. Áo quần dơ bỏ mỗi nơi một cái. Tay hắn đưa lon bia lên miệng nốc từng hơi. Nét mặt hắn có vẻ khoái trá khi chất men đi vào cổ họng. Thảo đang ngồi đối diện áo quần rộng thùng thình màu xanh lá cây, thỉnh thoảng lấy tay bụm miệng cố che một tiếng ụa đang chực chờ ùa ra. Mặt mũi Thảo xanh xao, tiều tụy, mắt có quầng thâm. Bỗng Thảo ụa một tiếng thật to, Mike đang coi trận đấu một cách chăm chú, bị phá đám vì tiếng ụa bất ngờ, quay lại cau có:

Con Quắn

 

Truyện ngắn
 
 
Thu Nga
 
Cậu Tín, người có họ xa với mạ tôi có con chó tên Quắn. Sỡ dĩ nó có cái tên ngộ nghĩnh này vì đuôi nó hay quắn tròn lại như đuôi con heo. Con quắn có màu đen tuyền. Nó được cậu tôi lượm về khi nó bị xe nhà binh cán què cẳng, nằm thẳng cẳng ngoài lộ khi cậu đi uống rượu về.
 
Cậu Tín kể, lúc ấy trời cũng đã nhá nhem, khi đi qua bờ ruộng, cậu nghe tiếng rên ư ử. Cậu hoảng hốt tưởng bị ma nhát, cậu dáo dác nhìn sau, nhìn trước, nhìn sang phải, và khi nhìn sang trái cậu thấy một đống màu đen đang nhúc nhích và rên ư ử. Khi biết đó là con chó bị thương, cậu tính bỏ đi, nhưng rồi lòng bác ái của cậu nổi dậy. Cậu thấy con chó tội nghiệp

Thơ Gởi Mạ Mùa Tháng Tư Ðen

 

Tuy Bút
 
Thu Nga
 
Mạ ơi!
 
Chiều hôm ni khi con thắp ba nén nhang trước bàn thờ có hình ba, hình mạ và hình anh Quang, lòng con chợt chùng xuống. Mắt con chợt mờ lệ, con nhận ra rằng, trên đời này con không còn ai là người thân thích ruột thịt nữa, ruột thịt ở đây theo tiếng Mỹ có nghĩa là ‘’sibling’’.

Mây Theo Gió Về

(Tiếp theo kỳ trước)

 
Ông Tâm ngồi nhìn mông lung ra ngoài trời. Hôm nay ông không đi làm, ở nhà tù túng, khó chịu, đầu óc lại suy nghĩ đủ thứ. Thật ra hôm qua đi làm, đầu ông cũng suy nghĩ lộn xộn lung tung, những giấy tờ cần thiết ông cũng không nhớ đã cất trong hộc nào, cả buổi mới tìm ra. Bầu trời đục ngầu mây. Những cơn gió đông thổi thật mạnh, hất tung những chiếc lá vàng ủng chung quanh gốc cây sồi trơ trụi lá. Những đám mây trên trời cũng theo sức gió cuốn bay vật vờ, vô định. Ông vừa buồn rầu, vừa bực dọc, thỉnh thoảng lại thở dài. Ông tự cảm thấy mình vô phước, cuộc đời của ông chỉ toàn buồn phiền, xui xẻo, con cái thì ngỗ nghịch, mất nết. Chuyện của Thảo đã làm cho tóc ông bạc thêm một mớ. Ông tự hỏi phải chăng ông ăn mặn, nên con ông giờ khát nước? Ông cứ than "thiệt tình! thiệt tình". Không nén nỗi bực dọc, ông thở dài.

CẢM TƯỞNG VỀ TẬP TRUYỆN “MÂY THEO GIÓ VỀ”

Nguyễn Bá Cẩn
                                                     
Tôi được nhà văn Thu Nga trao cho bản thảo tập truyện dài “Mây Theo Gió Về” giữa lúc tôi phải bay từ tiểu bang này sang tiểu bang khác hồi đầu năm 2004 để thuyết trình đề tài “Giải Thể Cộng Sản Việt Nam” do lời mời của các cộng đồng và hội đoàn địa phương. Do đó có lúc tôi đọc quyển sách tại nhà, đôi khi đọc trên máy bay.

Câu chuyện trong quyển sách quay xung quanh cuộc sống tiêu biểu của một gia đình Việt Nam tỵ nạn Cộng sản được định cư tại Hoa Kỳ, đang tập tành hội nhập vào đời sống mới trong một xã hội hoàn toàn xa lạ.

Giấc Mơ Giữa Mùa Xuân

 

Chuyện phiếm
 
Thu Nga
 
 
 
Bầu trời vào giữa xuân thật rực rỡ. Những tia nắng thật trong, thật xanh nhảy múa trên cánh phi cơ. Những đợt mây như những cụm bông gòn đang lửng lơ trôi không định hướng. Phi cơ từ từ nhấc mình bay cao, bay cao hơn. Cảm giác thật tuyệt vời theo cái bay bỗng của cánh chim sắt đang từ từ lướt gió. Bây giờ là tháng tư, tháng tư với nhiều kỷ niệm. Tháng tư với những ray rứt khôn nguôi. Tôi chợt thở dài khi nhớ đến tháng tư đã gần kề. Cảm giác tự nhiên hụt hẫng khi nghĩ đến tháng tư buồn.

Những Mùa Hè Đi Qua

Tùy Bút

THu Nga
 
 
Tôi nhận được thư anh vào buổi trưa trời hâm hấp nóng. Có tiếng ve sầu kêu rải rác trên những cành cây đang đứng bóng. Gió đi vắng nên lá cành không lay động. Thư anh nhắc những mùa hè đầy kỷ niệm ở quê nhà. Vậy mà cuối thư anh còn hỏi tôi có còn nhớ chút nào những mùa hè đó không! Trời ơi! câu hỏi thật quái ác; có lẽ anh dành để phạt tôi về tội đã 25 năm không trở về quê hương thăm gia đình, bạn bè thân thiết và thăm anh. Anh gởi kèm cho tôi một tấm hình anh bận chiếc quần tây màu sậm, chân mang giày săng đan, chiếc áo dài tay có lẽ để che một khúc tay đã mất trong một trận hành quân tại miền trung nước Việt.