Truyện Ngắn


Nỗi Buồn Tiếng Việt

Chu Đậu

Ngôn ngữ thay đổi theo thời gian, theo sinh hoạt xã hội. Mỗi ngày, từ những đổi mới của đời sống, từ những ảnh hưởng của văn minh ngoại quốc mà ngôn ngữ dần dần chuyển biến. Những chữ mới được tạo ra, những chữ gắn liền với hoàn cảnh sinh hoạ xưa cũ đã quá thời, dần dần biến mất. Cứ đọc lại những áng văn thơ cách đây chừng năm mươi năm trở lại, ta thấy nhiều cách nói, nhiều chữ khá xa lạ, vì không còn được dùng hàng ngày. Những thay đổi này thường làm cho ngôn ngữ trở nên sinh động hơn, giàu có hơn, tuy nhiên, trong tiếng Việt khoảng mấy chục năm gần đây đã có những thay đổi rất kém cỏi. Ban đầu những thay đổi này chi giới hạn trong phạm vi Bắc vĩ tuyến 17, nhưng từ sau ngày cộng sản toàn chiếm Việt Nam, 30 tháng tư năm 1975, nó đã xâm nhập vào ngôn ngữ miền Nam.

Em Tôi

Phan Nhật Nam -

Năm em lên ba, bố tôi bỏ lại người vợ trẻ và hai đứa con thơ lên đường tập kết.
Tôi hơn em sáu tuổi. Chín tuổi con nhà nghèo khôn lắm, tôi đủ khôn để thấy khuôn mặt mẹ buồn hiu hắt, những tiếng thở dài và những giọt nước mắt âm thầm của mẹ trong đêm. Chín tuổi, tôi đã biết mình là người nam độc nhất trong gia đình, đã biết ẩm bồng đút cơm cho em và vỗ về em mỗi khi em khóc. Chín tuổi, tôi đã biết tắm rửa, thay áo thay quần cho em, cõng em đi chơi và dỗ cho em ngủ. Mỗi ngày,

THƯ VIẾT TỪ ÐƯỜNG HEATHERGLEN

Phạm Ngũ Yên



1.
Từ một đêm mưa, tôi trở về tìm lại Ngọc. Năm 1970 thị trấn Blao còn những nét thơ mộng chưa bị đô thị hóa. Chuyến xe GMC từ tiểu khu Tuyên Ðức về muộn vượt qua những đồi núi quanh co và nhiều cây số đường gập ghềnh vì bom đạn, trong khi sương mù phủ kín hai lối đi. Người tài xế của đơn vị tôi là một người lính miền Thượng với tôi là hai người duy nhất trên xe. Ðó là chuyến công tác đêm đầu tiên từ Ðà Lạt về Blao. Chuyến đi có thể xảy ra nhiều bất trắc trên một chặng đường thường xuyên bị quấy rầy. Ban đầu chúng tôi ngại ngần, định sáng hôm sau sẽ đi sớm. Nhưng với một chút liều lĩnh, một chút lãng mạn thời mới lớn, và một chút thôi thúc của tình yêu, cuối cùng chúng tôi nhận lời lên đường.

Bây giờ, khi hồi tưởng lại những mảnh vụn của quá khứ, tôi thấy tôi đã thơ mộng hóa cuộc đời quá nhiều.

Mây Theo Gió Về

(Tiếp theo)

Chương 17
 
Từ ngày Tình đi lấy chồng đến giờ, nhà ông Tâm trở nên vắng lặng hẳn đi. Mặc dù Minh và Tinh thuê nhà chỉ cách nhà ba má khoảng 3 miles thôi, nhưng bà Tâm cảm thấy như cô con gái mình đã đi xa, thật xa. Bà hay than thở là nhớ Tình quá.
Còn Thảo thì từ lúc sinh con đến nay, vẫn ở với cha mẹ. Dạo này Thảo rất bận rộn với nghề nail. Nàng bắt đầu đi làm từ lúc 9 giờ sáng đến 8 giờ tối mới về. Cô ít có thì giờ ở nhà với con. Bé Thủy được sự thương yêu, chăm sóc của bà Tâm,

Ngôn Ngữ của Việt Cộng

 

Đào Văn Bình

Có điều rất lạ là cho dù chúng ta (Miền Nam) và cả Miền Bắc trước khi có Cộng Sản - cũng đã có “tiếng Việt trong sáng” đã học nó, đã sử dụng nó, đã gần gũi quen thuộc với nó. Bỗng dưng gần đây trên báo, đài phát thanh hoặc liên mạng toàn cầu lại xuất hiện một lọai ngôn ngữ bắt chước VC: Ðó là dùng hai chữ Thông Tin để thay cho hai chữ Tin hoặc Tin Tức!

1) Về hai chữ Thông Tin: (Sự loan truyền tin tức)

Ở dưới xã ngày xưa chúng ta có: Phòng Thông Tin. Ở trung ương (Sài Gòn) chúng ta có Bộ Thông tin và các Phòng Thông Tin Quốc Ngọai tại các tòa đại sứ.

Chữ Thông Tin ở đây có nghĩa là gửi đi, truyền đi các tin tức.

Chuyện Buồn Không Tên

Truyện ngắn

 Thu Nga
 
 
Cơn ho bất chợt từ đâu kéo đến khi anh chưa thật sự tỉnh giấc. Anh dụi mắt nhìn qua tia sáng ban mai lọt vô ở mái nhà. Anh chắc lưỡi than thầm:"không biết bao giờ mới có tiền sửa căn nhà này đây. Mái thì lủng, vách thì nghiêng, mọt mối ăn tùm lum". Nhưng anh vội thở dài vì nhớ ra, tiền không có dư giả thành ra lo cho bao tử là chuyện chính, có cái nhà che mưa, che nắng là tốt rồi. Biết làm sao hơn, anh không đi làm gì được nhiều từ hồi rời khỏi trại cải tạo. Cũng may là anh bị tật nguyền nên ở tù chỉ có 3 năm. 3 năm cũng đủ cho thân thể một con người lành lặn trở thành tàn phế, huống chi anh đã bị cả trăm thứ bệnh hành hạ. Ngoài cái bệnh sốt rét kinh niên anh còn bịnh bao tử trầm trọng, cái bệnh này đã hành hạ anh từ lúc trước khi đổi đời năm 75, nay cộng thêm tinh thần bạc nhược, mất sức, làm cho người anh lúc nào cũng rủ ra rất yếu đuối, mọi việc trong nhà hầu như chỉ một tay người vợ quán xuyến.

Mây Theo Gió Về

(Tiếp theo)

Chương 16

Từ khi ông Tâm nghe Tình và Minh vô tình tiết lộ về việc gặp gỡ bà Mai, ông nóng lòng không thể chần chờ được nữa. Ðầu óc ông rối bời. Ông lo sợ bà Tâm biết được sẽ nghi ngờ đau khổ, ông sợ bà Mai không dằn lòng được sẽ gây ra bao nhiêu chuyện rắc rối và nếu có chuyện gì không hay xảy ra, ông sẽ mất bà Mai một lần nữa. Ông biết sự hiện diện gần gũi của bà Mai sẽ rất bất lợi cho hạnh phúc của ông đang có, nhưng con tim ông lại không muốn nghe theo tiếng nói của trí óc.