Truyện Ngắn


April 30 – The Fall of Saigon

 Jordan MD Ta

  (Bản dịch bằng Việt ngữ bên dưới)
 
I do not know where to begin with the subject of “April 30, the Day of Mourning”. This date is very significant and important to the Vietnamese community around the world. April 30th is also known as the commemoration of the “Fall of Saigon” to thousands of Viet immigrants in the US. It is significant because it portrays the struggle that our people overcame. The 30/04/1975 event marked the end of the Vietnam War, and sadly, it was also a start of the communist rule. This day impacts the lives of many people, my grandparents, parents, and even myself. Families were left war-scarred while others torn a part.
 
My grandfather and his brother were put in the concentration camps after the war. They suffered through hard times. They were put to labor during the days, with little foods, and exposed to physical and mental punishment from the guards as well as harsh living condition.

Mây Theo Gió Về

(Tiếp theo)

Thu Nga

Chương 13

Ông Tâm múc những muỗng cháo gà vẫn còn đang bốc khói đưa vô miệng. Miếng cháo nóng hổi, chạm vào môi, làm ông giật mình. Ông đặt chiếc muỗng xuống nhìn qua phía bà Tâm. Tự nãy giờ bà cũng đang quan sát ông Tâm. Bà thấy dạo này cử chỉ ông lạ lắm, ông hay đăm chiêu, thẫn thờ, như thể mất hồn. Có lúc ông như không muốn ai quấy rầy, ông nói ông cần đi ra ngoài và đi rất lâu. Buổi tối, bà nghe tiếng lăn mình, trăn trở của ông. Bà lo ngại cho sức khỏe của chồng, nhưng bà biết tính ông, bịnh cũng không thố lộ. Nghe nói ở chợ trời có bán gà tươi, bà vội vàng bảo Tình chở đi mua để nấu cháo cho ông ăn. Món gỏi gà, bà đã xắt thật nhiều rau răm, mùi vị mà ông thích. Bà ráng nêm nếm tiêu, muối, bột ngọt, một tí đường cho thật vừa miệng.

Xuân Này Con Vẫn Chưa Về

Tùy Bút

 
Thu Nga
 
"Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Ngó về quê mẹ ruột đau chín chiều"
 
Ca dao
 
Mạ!
 
Một mùa xuân nữa lại về rồi đó. Lại một mùa xuân nữa, con vẫn xa quê hương và con biết lại một mùa xuân nữa mạ mỏi mòn trông ra cửa, mỏi mắt đợi chờ con. Mạ ơi! cứ mỗi lần xuân lại, lòng con lại ray rứt đau buồn,

Tương Lai Trước Mặt

Tạp ghi

Thu nga
  
Tư vài năm nay các công sở đã cho phép nhân viên mặc đồ thoải mái, giản dị (Casual clothes) đi làm việc thay vì bó buộc phải mặc đồ gò bó, trịnh trọng (dressy clothes). và đây cũng là một cuộc cách mạng lớn về thời trang quần áo.
 
Ðàn ông bây giờ không còn mặc đồ vest, thắt cà vạt, mang giày bóng láng, mà có thể thay vào đó những cái quần ka ki, áo ‘’pull’’

Mây Theo Gió Về

(Tiếp theo)

Chương 13
 
Ông Tâm múc những muỗng cháo gà vẫn còn đang bốc khói đưa vô miệng. Miếng cháo nóng hổi, chạm vào môi, làm ông giật mình. Ông đặt chiếc muỗng xuống nhìn qua phía bà Tâm. Tự nãy giờ bà cũng đang quan sát ông Tâm. Bà thấy dạo này cử chỉ ông lạ lắm, ông hay đăm chiêu, thẫn thờ, như thể mất hồn. Có lúc ông như không muốn ai quấy rầy, ông nói ông cần đi ra ngoài và đi rất lâu. Buổi tối, bà nghe tiếng lăn mình, trăn trở của ông. Bà lo ngại cho sức khỏe của chồng, nhưng bà biết tính ông,

Tương Lai Trước Mặt

tạp ghi

Thu nga

Tư vài năm nay các công sở đã cho phép nhân viên mặc đồ thoải mái, giản dị (Casual clothes) đi làm việc thay vì bó buộc phải mặc đồ gò bó, trịnh trọng (dressy clothes). và đây cũng là một cuộc cách mạng lớn về thời trang quần áo.

Ðàn ông bây giờ không còn mặc đồ vest, thắt cà vạt, mang giày bóng láng, mà có thể thay vào đó những cái quần ka ki, áo ‘’pull’’ hay những cái áo ‘’sport’’ ngắn tay. Giày có thể mang những đôi dễ chịu như ‘’boat shoes’’. Ðàn bà khỏi phải quần chùng áo dài mà có thể thay vào những bộ quần áo đơn giản

Mây Theo Gió Về

(Tiếp theo)

Thu Nga

Chương 13
 
-- Lan! Em mới đến hả? Anh lo quá! Em có sao không?
Lan ngước đôi mắt thật trong nhưng đượm một chút lo lắng nhìn Thuần nói:
-- Anh chờ em lâu không? Em sợ anh giận rồi không đến chứ!
Thuần cầm tay Lan:
-- Anh chỉ buồn chớ đâu dám giận em. Thôi mình vào trong kia nói chuyện tiện hơn nghe em.
Lan gật đầu, bước theo Thuần, hai người đi khuất hơn trong một phòng khác. Hôm nay thư viện có vẻ vắng vẻ, có lẽ vì trời đã trở lạnh, mặc dù đang còn mùa thu. Lan mặc một chiếc áo da, dài tới đầu gối.