Truyện Ngắn

Mây Theo Gió Về
Submitted by Thu Nga Do on Thu, 07/02/2009 - 23:48.(Tiếp theo)
Thu Nga
Chương 23
Trời bắt đầu ấm áp trở lại. Cây cối chuẩn bị đâm chồi nẩy lộc. Những búp non đã nhu nhú trên cành. Buổi sáng trời mát lạnh. Những cây liễu bên kia đường như tự nhiên có thêm sinh lực, màu xanh của lá của cây thật nõn nà. Những con chim ríu rít, chuyền lượn trên cành kêu những tiếng chíu chít vui tai.
Bà Tâm sau thời gian suy sụp tinh thần, hình như cũng lấy lại đôi chút sinh lực. Bà có vẻ hồng hào hơn, tuy nhiên bệnh ho của bà không hết. Tình đã chở bà đi bác sĩ nhiều lần, nhưng bác sĩ nói bệnh ho thời khí, bà bị dị ứng với cây cỏ mà thôi. Bà cũng nói bà thấy dễ chịu chớ không có gì phải lo
Hôm Nay Đời Sống Đang Dừng Lại
Submitted by Thu Nga Do on Thu, 07/02/2009 - 23:39.
Phạm Ngũ Yên
Một ngày chợt nhớ khi cơn mưa trở về. Người đàn bà đã không còn đi chung cùng tôi trên chặng đường tạm dung. Nàng đã rời xa biền biệt. Lòng người đàn ông già nghe xao động chút bâng khuâng khi tiếng chân mưa vuột ngã trên đường chiều mịt mùng.
Làm sao đễ giải thích thế nào là ngắn ngủi và đầy đủ lúc đời sống đã dừng lại?
Hãy nằm xuống đây nơi chiếc giường này
Ký tạm cho mình chỗ nghỉ
Có bao điều bi lụy
Giữa đời lộng gió hôm qua
Ai vừa thổi tắt trong ta,
Ngọn nến lòng hiu hắt?
Sợi tóc giữa bàn tay khô
Chiếc lá gối đầu trang sách,
Và
Vầng trăng nào đang khóc
Những mùa thu đi...
Sao gọi là sinh ly
Để nghe đau trước giờ tữ biệt?
Ôi em đời sống luôn chảy xiết
Chảy miệt mài trên giấy mực ta
Chảy xôn xao trên những đường gân nhỏ
Hôm nay đời sống đang dừng lại
Thư Viết Từ Đường Heatherglen
Submitted by Thu Nga Do on Tue, 06/30/2009 - 21:03.

Trong hơi thở rất khẽ của thời gian, mọi thứ đã nằm yên trong lớp bụi quá khứ. Những chuyện ngày xưa giống như cổ tích không muốn khơi động nhưng vẫn cứ xúc động trong trái tim già nua. Bầy sẻ cũ một hôm nào lìa xa mái phố và màu hoa cũng bớt đi vẻ nồng nhiệt ban đầu.
Sài Gòn mới đó đã xa hơn mười tám năm. Thời gian vừa đủ để có biết bao thay đổi. Khi tôi rời Sài Gòn, Việt Nam khoảng đầu tháng 3 năm 1991. Bây giờ tháng 6 năm 2009. Buổi sáng âm u những cụm mây xám trên bầu trời màu chì. Tôi chờ đợi một cơn mưa về muộn.
Bây giờ tháng sáu
Sân trường không ai
Anh về hong lửa
Soi ân tình dài...
Tháng này từ mọi miền trên đất nước Hoa Kỳ không có ai trên sân trường. Không có bóng dáng một trẻ thơ nào lang thang rượt đuổi những cánh bướm hư ảo. Nhưng mùa hè tại đây có ngày Lễ Mừng Các Người Cha- (Fathers’ Day). Không biết những “người cha thời thơ ấu Việt Nam” hôm nay có còn nhen nhúm một ngọn lửa nào trong trái tim cằn cỗi vì sinh kế nơi quê người? Và cũng không biết có bao nhiêu mùi thơm tỏa ra từ những ngăn ký ức mà một đứa bé còn có thể giữ được về Cha nó? Những mùi thơm đó đang hóa thân thành những tấm thiệp nằm hàng hàng lớp lớp trên các quầy bách hoá ở siêu thị. Nó nhắc nhở cho những đứa con nhớ về một ràng buộc thiêng liêng rất trang trọng giữa đời. Là ơn nghĩa sinh thành. Cho dù đôi lúc xã hội văn minh có làm méo mó hình ảnh đẹp đẽ của người Cha. Đôi lúc người Cha bị đẩy lùi nằm ở hàng cuối cùng trong bảng phân loại ưu tiên ở Mỹ (nhứt trẻ con, nhì đàn bà, ba súc vật, bốn cây cỏ và cuối cùng mới tới... đàn ông).
Những chiếc buýt vàng khô sáng nay không đậu nơi góc đường quen. Ngày không vui không buồn vì những vạt nắng đang đậu xuống cành xanh. Cây phượng xỏa nhánh như nhắc nhở một mùa hè. Nhưng màu phượng nơi đây không chói chan như phượng ở quê nhà. Những cánh hoa màu hồng phấn, gợi nhớ đến màu má của một tình nhân thời giông bão.
Sức Đuối Giữa Dòng
Submitted by Thu Nga Do on Tue, 06/30/2009 - 20:28.Phạm văn Hòa Mấy đứa con cười! Anh cho chúng biết là "dù không cần học hành gì cả, nhưng ba hiện là RESIDENT của bệnh viện này thì chẳng bao lâu sẽ hành nghề bác sĩ khi mẹ xuất viện!!!" * ** Câu này anh viết cách đây không lâu, vì tin là sẽ có ngày em lành bệnh, nên cợt đùa là anh sẽ trở thành bác sĩ. Chính vì sự ngu dốt của mình, nên anh muôn đời không thể nào là bác sĩ được, vì vậy nên em không thể nào xuất viện như người bình thường mà em đã bay vào cõi Vĩnh Hằng! Dù phải xa em, anh buồn. Nhưng vui, vì em tìm được ánh sáng mới! Còn nhóm bác sĩ chửa trị cho em cũng diễu dỡ như anh thôi. Anh chưa hề chấp nhận cái lập luận liên quan đến sức khỏe và
Quân Đội Việt Nam Cộng HoàSubmitted by Thu Nga Do on Tue, 06/30/2009 - 19:52.LS Đỗ Thái Nhiên
|