Truyện Ngắn


TRỊNH CÔNG SƠN VÀ NHỮNG HOẠT ĐỘNG NẰM VÙNG

Liên Thành
 

Trong mấy tuần qua, tôi có đọc 2 bài viết của Trịnh Cung, tức Nguyễn Văn Liễu, và bài của anh B= ằng Phong Đặng Văn Âu, viết về nhạc sĩ TCS

Trịnh Cung viết: “Trịnh Công Sơn và tham vọng chính trị.”

Bằng Phong Đặng Văn Âu viết: “Nhạc Sĩ Trịnh Công Sơn. Một thiên tài đồng lõa với tội ác”

Hai tác giả với hai bài viết nói

Thiên Linh Cái

Truyện ma

THu Nga
 
Thuở đó người ở trong xóm Chiếu đồn cụ Thượng sống lâu tự nhiên thành quỷ. Cụ đã 84 tuổi. Cụ ở với con gái và đứa cháu ngoại. Con gái của cụ Thượng là bà Nhiên, năm nay đã 56. Không biết ông chồng bà buôn bán ra sao, nhưng một ngày, ông đi không trở lại. Bà ở nhà nuôi đứa con gái tật nguyền vừa câm, vừa điếc, tên Tịnh. Cô bé tội nghiệp đã hơn 20 tuổi

Mây Theo Gió Về

(Tiếp theo)

Thu Nga

Chương 18
 
Bà Mai từ hôm đám cưới Tình và Minh đến nay, vẫn có ý ngóng trông được gặp lại Tình. Bà cứ ao ước được nhìn ngắm, nói chuyện với đứa con gái thân yêu. Hình dáng và nét mặt dễ thương của đứa con duy nhất làm bà lúc nào cũng nhớ thương, ray rứt. Bà đoán Tình rất bận rộn sau khi lấy chồng. Còn Minh thì mặc dầu cũng thương mến bà dì, nhưng chàng cũng bận rộn đủ thứ, nào đi học, nào đi làm rồi xây dựng một cuộc đời mới có Tình bên cạnh nên chàng cũng ít có dịp lại thăm bà Hồng. Vì vậy bà Mai chỉ còn biết lủi thủi, chờ đợi mà thôi.
Bà Mai cũng biết bà Hồng thương mình như ruột thịt nhưng bà Hồng cũng có nhiều việc riêng tư cần phải lo, nên bà Mai cũng cố gắng sống một cách thản nhiên để bà Hồng khỏi bận tâm. Thật ra, từ khi có bà Mai, bà Hồng cũng vui lắm. Con cái bà bận rộn với trường học, bài vở, bây giờ lại học xa hết, vì vậy, có bà Mai bà cũng thấy vui hơn. Hai người thường nhắc lại những kỷ niệm xa xưa, rồi cười khúc khích với nhau, có khi lại ngậm ngùi mà thương nhớ dĩ vãng thân thương. Nhưng khi chỉ có một mình, thì nhớ thương, cô đơn lại gặm nhấm

Một Cuộc Sum Họp - Reunion

Kịch ngắn

 
Thu Nga
 
Lời tác giả:
 
Đây là một chuyện phim giả tưởng được sọan từ truyện ngắn “Một cuộc sum họp” trong cuốn “Bên bờ hạnh phúc” của cùng tác giả. Có phần chú thích bằng Anh Văn để các bạn trẻ có thể hiểu một cách dễ dàng hơn
 
Nếu ai muốn đóng kịch hay làm thành một cuốn phim ngắn, xin liên lạc với Thu Nga, điện thọai: 214-293-6584
 
Chúng tôi cũng đang cần sự hợp tác của những người yêu thích nghệ thuật sân khấu, phim ảnh để đóng phim, đóng kịch, đạo diễn v…v…
 
 
 
Các vai:

Mây Theo Gió Về

(Tiếp theo)

Thu Nga

Chương 17

Từ khi lấy chồng, mặc dù phải chăm sóc nhà cửa, lo cho Minh, nhưng Tình cũng vẫn chạy qua, chạy lại nhà thường xuyên để giúp mẹ, giúp em. Ngoài ra, Tình còn giữ bé Thủy rất thường xuyên. Thấy Tình cực nhọc, đôi lúc Minh cũng nhắc chừng nhưng Tình tìm cách để vẫn gần gũi với gia đình như khi chưa lấy chồng.
Hai người thuê được một căn nhà cũng khá tươm tất. Các phòng đã được trang hoàng bằng một màu sắc trang nhã. Những tấm màn cũ đã được Tình thay thế toàn màn mới tự nàng may lấy. Bàn ghế bằng gỗ cây đào do bà Hồng và Minh mua sắm. Trên bàn phòng khách là một bình hoa vải màu cam nhạt được chưng bày một cách khéo léo, mỹ thuật

Nỗi Buồn Tiếng Việt

Chu Đậu

Ngôn ngữ thay đổi theo thời gian, theo sinh hoạt xã hội. Mỗi ngày, từ những đổi mới của đời sống, từ những ảnh hưởng của văn minh ngoại quốc mà ngôn ngữ dần dần chuyển biến. Những chữ mới được tạo ra, những chữ gắn liền với hoàn cảnh sinh hoạ xưa cũ đã quá thời, dần dần biến mất. Cứ đọc lại những áng văn thơ cách đây chừng năm mươi năm trở lại, ta thấy nhiều cách nói, nhiều chữ khá xa lạ, vì không còn được dùng hàng ngày. Những thay đổi này thường làm cho ngôn ngữ trở nên sinh động hơn, giàu có hơn, tuy nhiên, trong tiếng Việt khoảng mấy chục năm gần đây đã có những thay đổi rất kém cỏi. Ban đầu những thay đổi này chi giới hạn trong phạm vi Bắc vĩ tuyến 17, nhưng từ sau ngày cộng sản toàn chiếm Việt Nam, 30 tháng tư năm 1975, nó đã xâm nhập vào ngôn ngữ miền Nam.

Em Tôi

Phan Nhật Nam -

Năm em lên ba, bố tôi bỏ lại người vợ trẻ và hai đứa con thơ lên đường tập kết.
Tôi hơn em sáu tuổi. Chín tuổi con nhà nghèo khôn lắm, tôi đủ khôn để thấy khuôn mặt mẹ buồn hiu hắt, những tiếng thở dài và những giọt nước mắt âm thầm của mẹ trong đêm. Chín tuổi, tôi đã biết mình là người nam độc nhất trong gia đình, đã biết ẩm bồng đút cơm cho em và vỗ về em mỗi khi em khóc. Chín tuổi, tôi đã biết tắm rửa, thay áo thay quần cho em, cõng em đi chơi và dỗ cho em ngủ. Mỗi ngày,